Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

TLTT Q6 Chương 5

Chương 5: Binh Suất Chi Gian

Tiêu Hiểu Nguyệt bị giải đến, Lăng Phương vẫn không vui vẻ gì. Hảo nam nhi, máu nhuộm chiến trường. Ra sa trường phá địch, được gọi là anh dũng, được gọi là hạnh phúc! Đến chỗ này la la hét hét, chỉ huy tróc nã một cô gái yếu đuối, không gọi là mất thể diện thì còn là gì nữa!

Việc bất nghĩa này, Trác đại tướng quân không tự làm, tự khắc sẽ đẩy lên người Trác Tử Vân thôi. Trác Tử Vân đương nhiên ngàn vạn lần không muốn, sớm đã bắt chước cá chạch, tùy cơ địa mà trốn thật xa. Vì vậy, cái kẻ thuộc hạ thân tín của đại tướng quân này, bụng làm dạ chịu. Không chịu được cứ không chịu, không muốn cứ không muốn, cái việc miễn cưỡng này hắn lại không thể thoái thác được, đành phải kiên trì tới cùng.

Bất quá, đối với cái người thần bí tự xưng là quen biết cũ của hắn, hắn thật ra có chút tò mò. Ngồi ở giữa nha môn Vĩnh Yên phủ, lòng dạ ngứa ngáy từ lúc tiểu binh chạy tới báo tin và hỏi đó là hạng người nào, nhưng tên tiểu binh gì cũng nói không rõ. Hả, đôi mắt hắn mở to, ngũ quan đều tụ lại. Còn gì nữa? Hả, một con ngựa gầy, người đầy bụi, hình như do bị đuổi theo một chặng đường dài.

Lăng Phương đã sớm nản lòng, ngoài cửa bỗng có người đến báo, Cao Đào bọn họ đã đến. Lăng Phương vui mừng, trước hết không thể đối xử thất lễ với Tiêu tiểu thư, bèn truyền lệnh đưa khách mời nghênh đón tại sảnh chính, sau đó bản thân cũng vội vàng theo nội đường vào sảnh chính.

Hắn cũng không bảo giáo úy thông truyền lệnh xuống, mà tự mình lẳng lặng đi vào.

Đại sảnh hai bên đầy binh lính thị vệ, ai nấy đều như đụng phải đại địch, tay nắm chặt đao, vẻ mặt nghiêm nghị.

Giữa đại sảnh, Tiêu Hiểu Nguyệt mặt đầy giận dữ, một thiếu niên gầy guộc xa lạ thần sắc kinh hoảng, đứng kề bên một nam tử vóc dáng to lớn. Ngoài ra vị nam tử này đưa lưng về phía hắn, Cao Đào thấp giọng nói gì đó. Lăng Phương chỉ nhìn thấy bóng một thân ngọc to lớn, cảm thấy trong đầu có tiếng ong ong, dù trừng to hai mắt, cũng như đui mù.

Quần áo đã không còn nhận ra màu sắc vốn có của một chiếc áo dài thông thường, bóng dáng quen thuộc đến mức khiến hắn không thể nào quên.

Tim hắn lồng lộn, tựa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhiệt huyết sôi sục khắp người như muốn hướng về phía đầu mà vọt ra, hai gò má hắn khô nóng, có chút hoa mắt, cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa thì đứng không vững.

Hắn, có ngàn ngàn vạn vạn nhiệt huyết nam nhi như người ấy, từng tràn đầy sùng bái và tôn kính, ngửa mặt trông lên một thân ảnh. Tư thế oai hùng của người ấy chỉ trong tíc tắc mà đã khắc sâu trong trí nhớ, máu thịt của bọn hắn, rõ rệt cứ như cho tới tận bây giờ cũng chưa từng rời khỏi.

Thời thế đổi thay. Người, đã chết rồi......

Người trước mặt, không kỵ mã, không mũ không giáp, tóc rối bù, quần áo chẳng sạch sẽ. Nhưng, cái bóng hình ấy, lại khiến lòng hắn nhớ lại, ngàn lần vạn lần bóng dáng tư thái của người nọ, tất cả đều như tươi mới lại, sống lại mà dâng trào.

Hai chữ cứ như vậy trào đến cổ họng lại không thốt lên tiếng.

Vì quá tôn kính, cũng vì quá hy vọng, hắn mở miệng, lại nói không nên lời, mơ hồ sợ thứ thanh âm của chính mình gây kinh hãi mà tiêu tan ảo ảnh này.

Cứ thế, cố gắng không đỏ mặt, mắt mở to, ở nơi này mặt nghiêm lại, nhìn thấy người nọ, mỉm cười, xoay người.

Xoay người một cái, tựa đã ngàn năm.

Động tác thong dong, miệng cười nhàn nhạt.

Lý trí như bụi bay khói diệt, nghĩ không thông trước mắt hắn phải chăng là một người đã chết.

Kêu lên hai chữ Phương hầu, Lăng Phương cúi đầu, quỳ gối. Cũng như bao năm qua, thời điểm hắn còn là binh lính, hắn hướng về phía nguyên soái của hắn, hành đại lễ.

Tất cả, tất cả, chẳng qua đều là bản năng của cơ thể.

----------------------

Phương Khinh Trần bị đám người của Cao Đào tiền hô hậu ủng, tôn kính áp giải đến đại sảnh.

Tiêu Hiểu Nguyệt phẫn nộ, Triệu Vong Trần sợ hãi, còn người nọ lại đến là ôn hòa, thong dong.

Trên đường đi, cùng Cao Đào mạn đàm, tán gẫu, dù có tiến vào Vĩnh Yên thành, vào chỗ bốn phía quân đội đóng giữ vô số, cảnh tàn sát khốc liệt nơi đại sảnh phủ nha, thần thái của người này, vẫn nhàn nhã y như thế.

Nghe có tiếng bước chân nhè nhẹ, người liền mỉm cười xoay người lại, phía đối diện Lăng Phương đột nhiên vẻ mặt thất kinh.

Người nọ không nhịn được cười, trong lúc cười, người đã theo đại sảnh chỗ cửa chính, vụt tới trước mặt Lăng Phương mới từ nội sảnh đi ra.

Người ở trong phòng, chỉ nghe gió mạnh cuốn qua, thấy hoa mắt, cái người lai lịch không rõ kia, đã tới bên cạnh tướng quân từ hồi nào rồi.

Những thân binh khắp phòng kia, phản ứng chậm chạp, còn đang ngạc nhiên há hốc, còn một nửa phản ứng lanh lẹ đã rút đao khỏi vỏ. Cao Đào cũng kinh hoảng hét to. Mẹ ơi, thân thủ này, tên này ngàn vạn lần có khả năng là thích khách......

Một ý nghĩ thoáng qua, mồ hôi vã ra như mưa, Cao Đào ân hận mình quá lỗ mãng. Nếu như tướng quân có gì không hay xảy ra...

Cả phòng có tiếng gươm đao tuốt khỏi vỏ, phía sau ánh sáng sắc lẻm, trăm ngàn lưỡi dao sắc bén, từ từ dồn tới. Phương Khinh Trần cũng không quay đầu lại, bản thân vẫn mỉm cười đứng yên, gió mạnh vút qua nhanh, miễn cưỡng.

Hai chữ Phương kêu đến miệng liền bị nén xuống, tay áo người phất nhẹ, đỡ lên, không cho hắn quỳ xuống.

Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, người này vui vẻ nói: "Nhiều năm không gặp, tướng quân vẫn khỏe chứ."

Lăng Phương sững sờ quan sát nhìn người này một hồi, mới chậm rãi hiểu ra đôi chút, đáp lại một tiếng: "Vẫn khỏe, tôi vẫn khỏe, tôi... Ngài..."

Trong lòng hắn hoảng loạn, nhưng cũng đã hiểu được, mình ban nãy trước mặt mọi người mà kêu gào thì có phần không ổn. Bỗng nhiên đối mặt với người chết đi sống lại, Phương hầu kính ngưỡng vô hạn, chân tay hắn làm sao không luống cuống, làm sao không khỏi khó xử?

Hắn trong lúc này u mê không biết làm sao, có người nãy giờ nhẫn nại đã lâu, thấy hắn xuất hiện, rốt cuộc đã phát tác.

Tiêu Hiểu Nguyệt xông đến, quát to: "Các ngươi giam A Hổ ở chỗ nào?!"

Lúc này Lăng Phương đầu óc căn bản đã đi đâu, làm sao mà để ý được Tiêu Đại tiểu thư đang quát hỏi cái gì. Ngược lại Phương Khinh Trần mỉm cười phụ họa hỏi theo: "Người nhốt ở đâu?"

Lăng Phương ngơ ngẩn đáp: "Ở địa lao sau vườn."

Bị Tiêu Hiểu Nguyệt chen vào, ánh mắt của hắn cuối cùng đã ngước sang hướng bên cạnh, bỗng nhiên thấy thân binh khắp sảnh, đều đang vung đao múa kiếm. Có thể nếu không phải lo lắng cho "con tin" là hắn đây, hẳn đã xông lên muốn đâm lên người Phương Khinh Trần mấy trăm cái lỗ thủng xuyên thấu rồi, túng quá.

"Hỗn láo, mấy tên hỗn láo các ngươi làm gì đó? Đều lui xuống cho ta! Vị này chính là... Vị này là... "

Phải gọi người trước mắt như thế nào đây?

"Tiêu tướng quân và ta đều là quen biết cũ, có thể nào nể mặt ta, trước tiên thả người ra, đặng an lòng Tiêu tiểu thư."

Lăng Phương lập tức phất tay, vội vàng quát: "Đúng, quen biết cũ, đều là quen biết cũ. Các ngươi nhanh thả người kia ra mau!"

Mọi người ở đây đều nhìn ra vẻ mặt bất thường của Lăng tướng quân. Quen biết cũ, Trác Tướng quân và Tiêu Tướng quân trước kia còn là quen biết cũ chứ! Hiện tại đang muốn đánh nhau à! Lăng tướng quân mất trí rồi? Nhưng mà, nhìn hắn cũng không có vẻ bị uy hiếp, quân lệnh to như trời, không ai dám vi phạm. Tức thì đã có người tuân lệnh mà đi.

Ôi, cấp trên này, người hồ đồ, làm việc hồ đồ, thì cứ để cấp trên tự mình giải quyết đi thôi.

Phương Khinh Trần quay sang Tiêu Hiểu Nguyệt nói: "Tiêu tiểu thư, ta và Tiêu Tướng quân, Trác Tướng quân, đều có chút tình bạn cũ, tiểu thư xin hãy rộng lòng, tạm ở lại mấy ngày, chắc là ta có khả năng khuyên được Trác Tướng quân hồi tâm chuyển ý, miễn động can qua (*chiến tranh*) cũng không chừng."

Lăng Phương đương nhiên sẽ không phản đối, trên thực tế, cho dù Phương Khinh Trần ngay đây muốn thả Tiêu Hiểu Nguyệt và A Hổ đi, hắn cũng chẳng thể nói một chữ "không" được. Lúc này Phương Khinh Trần cứ thế an bài, nhưng cũng nhờ đó mà hắn đang trong tình trạng quẫn bách được giải thoát, vội hỏi: "Nói rất phải, tiểu thư xin mời vui lòng ở tạm mấy ngày, trong phủ trên dưới, nhất định xem tiểu thư là khách quý, không dám có tí vô lễ, mạo phạm."

Tiêu Hiểu Nguyệt cũng đã có thể bình tĩnh trở lại, gật đầu.

Chuyện cho tới lúc này, cho dù là kẻ lỗ mãng như Tiêu Hiểu Nguyệt, giờ đây cũng hiểu được, vị Phương công tử này nhất định không phải người thường. Tuy nói là vậy nhưng cũng không dám buông xuôi tự ôm hy vọng quá nhiều, nhưng trước hoàn cảnh hiện giờ, dù sao so với bị dây thừng trói chặt làm tù nhân được đối đãi tốt, có đạo lý nào mà kẻ sắp bị đưa lên bệ lại ra vẻ cứng rắn không hạ mình chứ.

Cho dù trong lòng thấp thỏm, đối mặt nụ cười ân cần của Phương Khinh Trần, đối đãi ôn hòa một thước như thế, nàng rốt cuộc cũng phải thu người lại , không hề có hành động hay ngôn ngữ thiếu chừng mực, ngoan ngoãn gật đầu.

Phương Khinh Trần lại mỉm cười nói: "Lăng tướng quân, ta và ngươi nhiều năm không gặp, thật có nhiều chuyện biệt ly phải nói, sợ là......"

"Phải phải phải, đúng đúng đúng, chúng ta nên lấy rượu chung vui, chuyện trò thâu đêm..." Lăng Phương liền đáp không ngớt, hận không thể ngay lập tức đá bay mấy kẻ vô can, đóng cửa lại tự mình đối diện với Phương hầu của hắn.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét