Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

TLTT Q6 Chương 4

Chương 4: Sinh tử nhất niệm

Hiểu Nguyệt khóc mãi không ngừng, Khinh Trần có chút phiền lòng: "Khóc cái gì? Đã phụ tình mà còn thả cô trốn ra, chung quy là vẫn còn niệm vài phần tình cũ. Cô muốn hắn làm sao bây giờ? Cô dù gì cũng là em gái của đại địch, nghênh ngang chạy đến tìm hắn, cũng may hắn là huynh đệ của Trác Tướng quân, bằng không đến lúc hai quân đối địch, chỉ bằng cái tội danh lén lút gặp người của quân địch, hắn khi đó dù có trăm cái đầu, cũng rơi hết cả rồi".

Tiêu Hiểu Nguyệt ngơ ngác lau nước mắt: "Ngươi cho là, là chàng ta thả ta trốn ra?".

Khinh Trần ngay cả nói cũng lười. Vậy còn phải hỏi nữa sao? Chỉ bằng mớ kiến thức tẻo teo của vị đại tiểu thư này, cho dù có bị người ta đem bán cũng sẽ phấn chấn, vui vẻ mà giúp người ta đếm tiền. Đang ở trọng địa quân địch, bên trong đại quân nếu không phải có người cố tình thả, nàng ta có thể chạy thoát được sao?

Tiêu Hiểu Nguyệt mắt sưng húp, sững sờ một lúc lâu, lắc đầu: "Ta cũng hy vọng là chàng thả ta đi. Nhưng chàng không có. Chàng nói láo gạt ta ở lại trong phủ chàng, lén lút dặn dò kẻ hạ nhân trông giữ ta, chờ đại ca của ta phát đại binh, đến lúc đó, sẽ đem ta áp giải ra trước trận mà sỉ nhục. Là A Hổ nghe trộm được lời này, bảo ta nhanh chạy trốn, vậy mà chàng, còn dẫn theo người đến truy đuổi ta. A Hổ liều chết thay ta chặn hậu, bị chàng bắt đi, Chàng... Chàng chỉ... chỉ là... Không có ra lệnh bắn tên, bắn chết ta mà thôi. "

Tiêu Hiểu Nguyệt cuối thấp đầu. A Hổ là nhũ huynh ta, ta bị đại ca nhốt ở trong phủ, ta van xin huynh ấy vội, mới tìm được cơ hội trốn đi. Dọc theo đường đi cũng đều là huynh ấy săn sóc, ta mới có thể đi được đến đây. Chàng ta cũng biết, thế nhưng, chàng vẫn không chịu buông tha huynh ấy..."

Khinh Trần lập tức mất hứng thú. Con trai của nhũ mẫu à, xem ra lại là một luận điệu cũ rích, kiểu chuyện xưa lắc xưa lơ. Chuyện nhàm chán, không thú vị, càng không liên can đến mình.

Tâm tư Tiêu Hiểu Nguyệt đều đặt vào người yêu, cứ lẩm bẩm tự nói: "Chàng ta không giết ta, là bởi vì ta sống còn có ích hơn so với chết. Với chàng, ta còn có chỗ dùng được..."

Triệu Vong Trần thấy Phương công tử tâm tư đã không biết phiêu phiêu nơi nào rồi, Tiêu Hiểu Nguyệt lại không nhìn ra đối phương căn bản đã không còn hứng thú nghe, hình như vẫn muốn nói tiếp, đang cân nhắc bản thân làm sao để cắt ngang, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng xua tay ra hiệu cho cô nương kia: "Đừng lên tiếng!".

Tiêu Hiểu Nguyệt giật mình, tập trung suy nghĩ lắng nghe, bước chân lên xuống hỗn độn, lời nói, đối thoại mơ hồ, còn có tiếng binh khí, giáp vị va chạm từ ngoài cửa âm ỷ truyền vào. Nàng trong thoáng chốc mặt cắt không còn hột máu, tái nhợt.

Quan binh lục soát vùng núi, đã đuổi tới.

Tiêu Hiểu Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng, đoản kiếm giơ lên. Dù gì chăng nữa, nàng cũng không thể để bọn chúng đem nàng ra uy hiếp đại ca...

Triệu Vong Trần chạy nhanh lùi về bên cạnh Khinh Trần, lúng túng lạy lục, cầu xin: "Công tử, người nghĩ biện pháp đi. Những quan binh kia thấy chúng ta và cô ta ở cùng một chỗ, cũng sẽ coi chúng ta là đồng đảng mà xử lý..."

Khinh Trần thở dài, trợn mắt, phẩy tay áo đứng lên.

Tiếng thở dài nhẹ hẫng này, không phải vì bất đắc dĩ, mà là thoải mái. Giống như ngàn sợi vạn sợi tơ phiền não, trăm ngàn rối rắm do dự, đều vào giờ khắc này bị một đao chặt đứt.

Người này chẳng qua chỉ thản nhiên đứng lên như thế, Triệu Vong Trần lại cảm thấy, người trước mắt giống như mũi dao lạnh bị tuốt khỏi vỏ, vẻ uể oải, thong thả gột sạch, chỉ còn lại nét sắc sảo, lạnh lẽo.

Bên kia Tiêu Hiểu Nguyệt có ý định tự sát, mặc dù ý chí kiên định, tay giơ lên, lại run rẩy không chịu nghe nàng sai khiến, nặng trịch đâm mãi không đi. Đang định nhắm mắt liều, thử cắn răng tự sát, khóe mắt lại thoáng thấy con người kia vẫn thản nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, trong lúc phẩy tay áo, tay nàng đang nắm đoản kiếm không hiểu vì sao mà đau xót, tê rần, buông thõng xuống phía dưới. Nàng dùng hết sức lực toàn thân mà nắm, mới không khiến lưỡi dao sắc bén phòng thân kia rớt xuống mặt đất.

Khinh Trần hơi nhíu mày. Không hề lường trước được, một người con gái sống trong ấm êm, nhung lụa trưởng thành như thế mà trong xương cốt quả thật lại tồn tại vài phần can trường của võ tướng.

Tiêu Hiểu Nguyệt nghe được phía sau có tiếng kinh ngạc lẫn mừng rỡ hét lớn: "Tìm được rồi!" Hoảng sợ quay người lại, thấy ở ngoài cửa miếu, đã chi chít mấy chục binh sĩ rồi. Đi đầu là một gã tướng lĩnh, vóc dáng khôi ngô, mang khuyên hình báo, khuôn mặt đầy râu quai nón đen xì, bẩn thỉu rối bời, làm người ta nhìn phải sợ hãi.

Không đợi Tiêu Hiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, nghe người nọ quát một tiếng: "Tất cả đều bắt cho ta!".

Tiêu Hiểu Nguyệt nghiến răng, không còn chần chừ do dự nữa, xoay tay lại lia mũi kiếm hướng cổ họng vụt qua!

Bên tai nghe tiếng kinh hô, trước mắt trời đất tối sầm lại, trong tay đột nhiên trống không. Ngước mắt liếc nhìn, trong mắt nhìn thấy chỉ có mỗi bóng dáng người nọ gánh vác cả đất trời.

Phương công tử kia làm thế nào trước tượng thần lướt qua Tiêu Hiểu Nguyệt, rồi đoạt mất đoản kiếm, thực tế chẳng ai thấy rõ. Cứ thế ngắm nghía đoản kiếm sắc bén giữa ngón tay rồi thản nhiên hướng về phía mấy kẻ ngoài cửa hỏi: "Tướng quân xưng hô thế nào?".

Tướng quân cao to kia, bất giác thụt lùi từng bước, sau, ý thức được bản thân đang sợ hãi, vội ưỡn ngực: "Tả vệ quan Cao Đào dưới trướng Trác Tướng quân, ta phụng mệnh đến đuổi bắt đào phạm, ngươi nếu như không liên can, mau mau rời khỏi".

Khinh Trần mỉm cười. Bây giờ không còn yêu cầu bắt tất cả rồi. Gã này thoạt nhìn như một mãng phu cương trực, bên trong thật ra lại là một nhân vật biết tùy cơ ứng biến.

“Cao Tướng quân muốn đem đào phạm áp giải đi gặp Trác đại tướng quân?".

"Trác Tướng quân trăm công ngàn việc, sao có thể lao tâm khổ trí vì việc cỏn con này. Việc này tự có Lăng Phương tướng quân chỉ huy lùng bắt, bắt được người rồi, trước tiên áp giải đến Vĩnh Yên thành dưới chân núi, chỗ Lăng tướng quân bên kia”. Người nọ vừa hỏi, Cao Đào liền một đáp, ôn thuần thuận theo tự nhiên như thế, ngay cả chính gã cũng có phần kinh ngạc.

"Lăng Phương? Bộ khúc trường của Trác Tướng quân?".

"Chẳng lẽ các hạ biết Lăng tướng quân? Năm đó Trác tướng quân ở dưới trướng Phương Hậu, Lăng tướng quân từng là bộ khúc trường của Trác Tướng quân, đến nay chính là trợ thủ đắc lực của Trác Tướng quân, là thân tín ái tướng”.

Cao Đào thần sắc kính cẩn. Người trước mắt tuy rằng phong trần đầy người, ăn vận không có gì lạ, nhưng ẩn ẩn đầy uy thế, khí độ, đúng là kể cả Trác đại tướng quân nhà ta cũng không thể so bì. Tại chỗ kỳ lạ này, gặp được người kỳ lạ, gã có thể nào không gia tăng vài phần cẩn trọng.

"Thật có duyên gặp vài lần".

"Ra là bạn cũ, vậy mọi chuyện cũng dễ ăn, dễ nói rồi. "Cao Đào nỗ lực để khiến vẻ mặt hung ác từ khi mới lọt lòng phơi bày ra nét tươi cười, chân thành nhất".

“Phụng lệnh tướng quân... "

"Ta tất nhiên không dám quấy rầy tướng quân làm công sự, chẳng qua là nhiều năm không gặp cố nhân, có chút tưởng niệm, không biết là lúc tướng quân áp giải phạm nhân, có muốn tiện thể cùng ta đi chung một chặng?".

Dù là hỏi kiểu khách khí, nhưng Cao Đào chẳng có lý do gì lại cảm thấy trong người đổ mồ hôi lạnh. Gã thật muốn nói "không", có con trâu nào vui vẻ khi bị một con lão hổ đuổi phía sau cơ chứ. Nhưng tưởng tượng đến thân thủ đoạt kiếm của người ta ban nãy, thôi đi thôi đi, quản lai lịch người ta làm gì, trước tiên mang người trở về, ném cho Lăng tướng quân kia, thế là hết trách nhiệm của gã rồi.

“Cứ tự nhiên, mọi người cùng nhau đồng hành cũng tiện”. Cao Đào dụng lực vung tay lên: "Người đâu...". Tay chỉ phía Tiêu Hiểu Nguyệt: "Trói lại cho ta!".

Tiêu Hiểu Nguyệt tái mét, nghiêm mặt lùi lại về phía sau, ánh mắt nhìn chăm chăm hướng về một cây cột lụp xụp.

Phương công tử kia không quay đầu lại, nhưng trong khắc này lớn tiếng nói: "Tiêu tiểu thư, cô muốn dập đầu, cắn lưỡi ta cũng không ngăn cản. Chỉ tiếc cho một cái mạng của nhũ huynh cô mà thôi".

Đã định bụng hướng về phía cây cột kia đập đầu, Tiêu Hiểu Nguyệt ngẩn ra vội ngưng: "Ngươi có ý gì?".

“Tiêu tiểu thư cho rằng, nhũ huynh cô liều chết cứu cô ra ngoài, bây giờ cô chết rồi, những người đó không bắt được cô, sẽ đem phẫn nộ trút lên người ai? Nếu may mắn hắn có thể chết được thì thôi không nói, càng đáng sợ hơn là ngay cả muốn chết cũng không thể được!".

Tiêu Hiểu Nguyệt thoáng sửng sốt, rồi bỗng tức giận chỉ phía Cao Đào hét lớn: "Trác Tử Vân ở đâu? Chàng ta làm gì A Hổ rồi?"

Cao Đào lạnh lùng đáp: "Tử Vân tướng quân nghe lệnh dưới trướng đại tướng quân, chuyện của tiểu thư, hiện tại đã giao toàn bộ cho Lăng tướng quân phụ trách. A Hổ gì đó, chắc hiện giờ cũng nhốt ở chỗ Lăng tướng quân".

Tiêu Hiểu Nguyệt nghiến chặt răng: "Được, Trác Tử Vân trốn không dám gặp ta, ta bây giờ thật muốn đi gặp chàng! Cùng lắm thì chết, có gì đáng sợ chứ? Ta và các ngươi đi!"

"Tốt! Cô đã sảng khoái như thế, vậy... "

"Cao Tướng quân!" Phương công tử giọng điệu ôn hòa nói: "Tiêu tiểu thư dù sao cũng là thân nữ nhi. Nếu để cho binh lính trói, tổn hại danh dự của nàng ấy rồi, chẳng phải là chặt đứt đường sống của nàng sao. Tiểu thư là người tôn quý, với cuộc đại chiến sau này, có tác dụng rất lớn, tướng quân chớ nên đối xử với nàng quá vô lễ".

Lời này tuy là giọng điệu khuyên giải, Cao Đào lại không cảm thấy có nửa phần mặc cả, ngẫm lại Tiêu Hiểu Nguyệt kia quả thật tính khí mãnh liệt, vừa rồi có ý đồ tự tử qua, thật đúng là không thể làm mạnh tay được. Liền nói ngay: "Đã có tiên sinh nói hộ, mọi việc đều thương lượng được". Gã đảo mắt hướng Tiêu Hiểu Nguyệt: "Tiêu tiểu thư, tôi sẽ tin cô một lần, không trói không khóa, xem cô là khách quý nghênh đón trở về, mong cô tốt nhất cũng đừng giở thủ đoạn gì, đừng khiến cho mọi người đều mất mặt".

Tiêu Hiểu Nguyệt tái nhợt, mặt nghiêm lại, chỉ hận hận hừ một tiếng, cũng không nói lời nào.

Khinh Trần ngoảnh đầu lại, hướng Triệu Vong Trần vẫy vẫy tay.

Triệu Vong Trần nãy giờ vẫn lùi về một bên liền khẩn trương chạy tới.

"Ta muốn vào trong quân. Ngươi nếu như sợ hãi, không nhất thiết đi theo ta. Con ngựa kia tặng ngươi, trên ngựa là ngân lượng, lương thực, nước uống, cũng đều thuộc về ngươi".

Ngữ khí của người này vẫn rất bình thản, nghe không ra tí cảm tình nào. Đến thì đến, đi thì đi. Phân thì phân, hợp lại hợp. Người này chung quy không thèm để ý.

Triệu Vong Trần sắc mặt sợ tới mức trắng bệch: "Công tử, cho dù là long đàm hổ huyệt, tôi cũng nhất định muốn đi theo công tử".

Chỉ thấy Phương công tử cười, cũng không có mấy phần vui thích: "Tốt, vậy đi thôi".

Triệu Vong Trần liền vội vã gỡ dây cương, dẫn ngựa, một tấc cũng không rời, theo sát phía sau người bảo hộ mà hắn đã lựa chọn, giữa một đống quan binh vô cùng cảnh giác vây quanh, đi xuống núi.

Lững thững đi xuống sườn núi phía trước, Khinh Trần miễn cưỡng quay đầu, không chút để tâm nhìn cái nơi đã lâu năm không tu sửa ấy, miếu thờ suýt thì sụp xuống.

Cửa điện bên trong mục nát, tượng Phật tan hoang, không có cả ngọn đèn dầu chiếu rọi, một màu đen kịt không thể phân biệt.

Đỉnh núi cao như vậy, một gạch một ngói, trát bùn chạm gỗ xây nên nơi cư ngụ của thần linh, tâm người trần, không thể nói là không chân thành. Nhưng mà một khi đại họa ập xuống, thần linh vô lực, cầu xin mọi cách cũng vô dụng, người trần đem vứt như đồ bỏ đi, tuyệt không do dự.

Đã từng ba bước một quỳ, năm bước cúi đầu, phủ phục bụi đất, những tín đồ leo lên trên đỉnh núi này, thực có lòng sở cầu. Nhưng liệu có ai ba bước một quỳ, năm bước cúi đầu, phủ phục bụi đất, leo lên trên đỉnh núi này, chỉ để báo đáp một thần linh đã mất đi thần lực, dĩ vãng ngày xưa liệu có từng khi nào quay đầu lại hoài niệm?

Cho dù có lông phượng và sừng lân cũng không ngăn được sự đổ nát của miếu thờ này.

Nếu như thần linh thật có linh... Nếu như thần linh thật có linh... Nếu như thần linh đã từng bị người cung phụng lại bị người vứt bỏ, quả thực đến thế gian này, những kẻ đã từng là tín đồ kia, sẽ mừng rỡ như điên chăng?

Kẻ từng từ bỏ, có thể nào không hoảng hốt.

Kẻ từng cầu nhưng không được, có thể nào không oán giận.

Kẻ từng cầu mà được rồi, có thể nào không khẩn trương, bọn chúng từ chỗ thần linh đạt được, thần linh bởi vì bọn chúng từng đối xử bất kính sẽ lại thu hồi mà chuyển ban thưởng cho người khác.

Lẽ nào không có kẻ nhất thời nhảy dựng lên, thừa dịp lúc thân thể thần linh nhu nhược, mà đánh cho thần hồn tan biến?

Sau đó bọn chúng mới có thể tiếp tục an tâm, đại từ đại bi, hướng về người trong thiên hạ mà tuyên dương kinh Phật thần điển, cuối cùng sẽ có một ngày, thần nhất định sẽ giá lâm xuống nhân gian, siêu độ thế nhân thoát ly khổ hải...

Người nọ giờ phút này bỗng ngưng bước, binh lính xung quanh cũng theo đó mà ngừng lại, có chút bồn chồn.

Khinh Trần quét mắt chung quanh, nở một nụ cười khó hiểu, rồi quay trở lại xuống núi.

Thật sự là khiến người ta kỳ vọng à!

Giờ này khắc này, Khinh Trần, rốt cuộc lại thành... Phương Khinh Trần

0 nhận xét:

Đăng nhận xét