Chương 1 Thượng: Tâm lạnh như thép
Đi qua ruộng đồng hoang vu, băng qua núi rừng cằn cỗi, trước mắt có lẽ phải dừng lại nghỉ ngơi tiếp sức, nơi này hoang vắng, không có tí sinh khí.
Cửa hiệu bên đường đều cửa đóng, then cài kín kẽ. Phố xá vắng vẻ, không thấy được một người lao động khỏe mạnh, chỉ thỉnh thoảng có mấy người già, phụ nữ và trẻ em ánh mắt đờ đẫn, nét mặt xanh xao, ngồi yên ở cửa.
Dắt ngựa chầm chậm đi qua khu phố, cả con phố dài, ngoại trừ tiếng vó ngựa giậm lên đạp xuống, hầu như không nghe được tiếng động nào khác.
Mọi người ánh mắt đờ đẫn, lạnh lẽo và tê dại.
Lặng lẽ đi qua nơi này, hình ảnh hờ hững trong ánh mắt, Triệu Vong Trần cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Ăn đã no, uống đã đủ, thuộc loại người cảm xúc ưu tư, vậy mà cũng trở lại bình thường. Hai năm sống chết trốn chạy, bữa đực bữa cái, hắn rõ ràng với những điều bất hạnh cũng đã có thể thờ ơ, nhưng hiện tại, được ăn, được uống, không đói, không lạnh, tiếp xúc với bất hạnh của người khác, lại có một cảm giác thê lương không hiểu nổi.
Kiên trì đi đến nửa đường, hắn cuối cùng không dằn lòng được dừng lại, quay người: "Công tử, chúng ta xem nơi này e rằng không có chỗ để nghỉ ngơi và dưỡng sức".
"Ta vốn đã nói trên đường chỉ đi đường nhỏ, là ngươi không chịu nổi, muốn đi đường lớn, xem đi, giờ đã hết hy vọng rồi?" Lại còn kèm thêm tiếng cười châm chọc, như thể tất cả gian khổ cũng chưa từng đập vào mắt, nhập vào tâm.
Quanh năm đói khát cực khổ, khiến thân thể thiếu niên vừa gầy lại vừa nhỏ, cho dù chủ nhân chẳng hề lên ngựa, hắn cũng không thể nào không ngẩng đầu lên nhìn người.
Hắn dựa vào thân hình cao to của chủ nhân, dung mạo cực kỳ tuấn tú. Bôn ba nghìn dặm, bao nhiêu gió bụi, bao nhiêu gian khổ. Bão cát có thể che đậy đi màu sắc y phục vốn có của người, nhưng không thể che đậy được tí hào quang rực rỡ nào.
Tạm thời là người bảo hộ của hắn, rất thích cười, rất thích trêu người, trên đường đi, nghìn dặm bôn ba, giọng nói của người này hình như lúc nào cũng mang theo ý cợt nhả. Lúc rãnh rỗi thì cứ thích lấy hắn ra mà pha trò một phen, dù có chứng kiến tai kiếp hay giết chóc, xem ra con người ấy, dường như cũng có thể cười như thế. Song, không biết tại sao hắn vẫn cảm thấy được nụ cười của Phương công tử lạnh như băng. Cho dù hắn thấy vẻ mặt người thoạt nhìn vui vẻ, cho dù hắn nghe giọng nói rất ung dung, người ấy nói cười y nguyên vẫn khiến cho Triệu Vong Trần cảm giác được sự lạnh lẽo.
Hắn hiểu vị Phương công tử này có sức mạnh to lớn đáng sợ, trên đường đi, vượt đường nhỏ, qua đường núi, hiểm sơn trùng điệp, người ấy vẫn dễ dàng vượt qua, đoạn đường không có phương tiện, người ấy thậm chí có khả năng tùy ý săn giết dã thú làm thức ăn, đi theo người này, dù cho tình hình có tồi tệ, cũng không lo khát, không lo an toàn.
Người ấy sở dĩ đi đường núi, quả thật không phải vì sợ hãi, mà là ghét phiền toái. Bọn họ đã từng tình cờ đụng phải tiểu đội tuần sơn, Phương công tử này không những không trốn, không né, ngược lại còn đỉnh đạc lao ra cướp lấy lương thực, nước uống của người ta.
Có lẽ là cuộc sống yên ổn đã qua lâu lắm rồi? Cho nên hắn bắt đầu khao khát có thể có một cuộc sống an toàn vĩnh viễn khác thêm. Có lẽ thời gian dài hành tẩu trên đường núi hoang vắng không người, hắn lại tưởng rằng ở trong núi một ngày, ngoài thế gian kia đã là nghìn năm, hắn trông mong trở lại nhân thế, tai họa đã đi xa rồi, sự phồn hoa tất sẽ đến.
Đó là lí do mà, hắn khát khao muốn đi đường lớn một tí để xem xem, và với yêu cầu của hắn, Phương công tử rốt cuộc thế nào mà cũng đáp ứng rồi. Thế nhưng, lại không nghĩ là gặp phải cái thị trấn nhỏ đầu tiên, chưa đi hết nửa con phố, đã khiến cho người ta thất vọng rồi, thê lương không hiểu nổi.
"Tất nhiên ngươi chẳng thể ngờ phải nhìn thấy, vậy..."
Phương công tử giọng nói thanh êm, ôn hòa bị thứ hỗn loạn ở đằng trước cắt ngang.
Nhìn thấy góc đường trước mặt, một đám người nhà quan, sáu bảy binh lính vọt ra, một người xoay xoay trói một thiếu niên ở hướng con phố bên này.
Một vị phu nhân kêu khóc trối chết nhìn thiếu niên bị trói, đau xót van xin: "Quan gia, các ngài muốn lùng sục đào phạm, không phải là một nữ nhân sao?, đây là con trai tôi..."
Trói con của ngươi lại! Chúng ta lục soát tuy là nữ đào phạm, nhưng hôm trước còn một đợt trưng dụng quân binh nữa! Toàn bộ đàn ông, trai tráng đều phải nhập ngũ báo quốc, các ngươi hiểu rõ còn cố phạm! Con của ngươi rõ ràng trốn ở nhà không ra ngoài, nếu hôm nay không lục soát đào phạm, nó vẫn còn trốn thôi. Đại Sở quốc chúng ta dâng cho người Tấn chiếm hết, ngươi...
"Con trai lớn tướng, không chịu ra phục vụ đất nước, không mảy may có trách nhiệm bảo hộ nước nhà..." Một đội trưởng xuất hiện quát lớn.
"Quân gia, con ta chỉ có mười lăm tuổi, nó còn trẻ nhỏ, nó không phải tráng niên..."
" Mười lăm tuổi còn không phải tráng niên? Mẹ kiếp, hôm trước Vương gia trang trưng dụng binh, tiểu hài tử mười ba tuổi cũng biết anh dũng báo quốc..." Đội trưởng kia cầm roi giơ lên, "Ngươi mau buông tay cho ta, bằng không ta không khách khí!"
Người đàn bà vẫn kêu khóc không chịu buông tay, thiếu niên mười lăm tuổi kia chợt kêu to: "Mẹ, mẹ đừng khóc! Buông tay ra đi! Mẹ đừng nghĩ con ra chiến trường đánh giặc, mẹ cứ nghĩ là con vào quân doanh, cuối cùng có thể có cơm ăn, có thể giữ được một cái mạng! Mẹ, mẹ buông tay ra đi!" Nó khóc lóc kêu quỳ: "Vương đại thẩm, bà ấy liều mạng, cũng không có khả năng bảo vệ cha con, ca ca không bị bắt đi, bà ấy bây giờ còn khiến bị đánh đến không thể lết khỏi giường, mẹ. Con chỉ còn mình mẹ là người thân, mẹ ngàn vạn lần không thể có chuyện. Con đi đây, mẹ tự bảo trọng..."
Người đàn bà khóc lớn: "Làm sao mà mẹ buông ra được hả! Trác Tướng quân trưng binh không phải đi đánh người Tần, mà đi đánh Tiêu Tướng quân! Lần trước Tiêu Tướng quân ở chỗ này trưng binh, cha anh của con đều đi chinh chiến cả, giờ con cũng phải đi, hai bên đánh nhau, là con giết cha con, cũng là con giết ca ca con... Con mới mười lăm tuổi..."
Bốn phía có một số người từ từ tụ tập lại. Tuy rằng nhiều tai họa khiến cho lòng người tê liệt, nhưng mà mắt nhìn thấy một nhà bốn miệng, chẳng mấy chốc chỉ còn một người đàn bà ốm yếu, đàn ông trai tráng rốt cuộc cũng bị kéo vào cuộc đối địch của hai phe cánh, huyết chiến sa trường, mọi người tóm lại vẫn là thân thích tâm giao.
"Nhìn cái gì? Toàn bộ tản hết cho ta!" Bọn lính chia ra bốn phía xua đuổi người qua đường: "Nói cho các ngươi biết, đây không phải là bọn ta tàn nhẫn, đây đều là quân lệnh của Trác Tướng quân! Không nghe lời, chúng ta sẽ mất đầu! Sáng nay Trác Tướng quân dẫn theo người đi tuần tra, hiện giờ đang ở ngọn núi phía đối diện..."
Một binh lính đưa ngón tay chỉ hướng xa xa phía trước, chợt toàn thân chấn động, kinh ngạc nói: "Tướng quân thật sự đến đây!".
Một tiếng quát khiến binh lính liên can đều thất kinh, đại gia lập tức ra sức lôi người đàn bà kêu khóc trong tuyệt vọng, đẩy té thật mạnh trên mặt đất, lại vừa kéo thiếu niên mà lôi đi.
Mặt khác ngay lúc trong trấn lòng người có phần bất bình, thì bị một tiếng hét dọa. Ngoảnh đầu lại nhìn xa, quả thấy trên núi phương xa, mơ hồ có hơn mười người cưỡi ngựa vù vù cờ lớn hạ ngưng dựng bất động, mọi người lập tức hoảng hốt tản ra phía bên cạnh, không một ai dám nói cái gì, làm cái gì.
Hai binh lính phụ trách cản người, hai tay tả hữu xua đuổi người đi đường, mở đường cho đằng trước. Trên đường vẻn vẹn có vài người đi đường cũng đều nhao nhao lùi vào trong nhà. Việc này, ngay giữa con phố, một con ngựa gầy, hai nam tử, tỏ vẻ vô cùng chướng mắt.
Hừ, thật không nghĩ tới, giữa dân gian lại còn có thể có ngựa? Người phụ trách trưng dụng quân nhu làm cái gì?
Thấy nguồn mộ binh không đủ, nơi này lại xuất hiện hai thanh niên khoẻ mạnh, đây quả thực là may mắn từ trời. Đúng là chuyện tốt, chúng ta chuyện trọng đại hoàn tất, lo liệu tốt, nói không chừng tướng quân ở bên kia núi đi qua nơi này trông thấy, biết đâu lại cất nhắc...
Một lúc cao hứng, hai binh lính không nghĩ nhiều, vội xông nhanh lên, một người lấy tay lại gần nắm cương ngựa, một người đưa tay hướng về ngực người nọ mà chộp tới: "Tiểu tử, theo chúng ta đi vì quốc gia mà dốc sức phục vụ!"
---------------
Chế độ private đâu aaaaaaaaaaaaa +_+
0 nhận xét:
Đăng nhận xét