Chương 1 Hạ: Tâm lạnh như thép
Binh lính thứ trước tiên nhìn thấy, bất quá là một kẻ nhỏ bé gầy guộc lặng lẽ lui về sau và một kẻ ngu ngốc, không biết sống chết đứng bất động ở đó.
Hai người, một ngựa, đều phong trần, mệt mỏi, y phục sớm đã không còn nhìn ra màu sắc vốn có, trên mặt cũng đầy bụi phất phất. Đến cả ngũ quan cũng đều bị che mờ.
Binh lính đi đằng trước, tay chân đang muốn bắt người, thấy người nọ thản nhiên ngước mắt nhìn chúng như thế.
Nói tới bắt trai tráng, loại công việc này bọn chúng từ lâu đã sớm quen thuộc. Còn dạng kháng cự điên khùng nào chưa từng gặp qua? Còn dạng van nài thảm thương nào chưa từng nghe thấy? Bọn chúng không nghĩ là sẽ không đối phó được, không có bất kỳ gã trai tráng nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của chúng.
Thế mà, lúc này đây, bàn tay kẻ này cứng đờ trong không khí, nắm cũng chẳng nổi nữa.
Kẻ này cũng là một binh lính lão luyện, trên chiến trường mà tới lui đi về, từng giết người, từng đoạt mạng, nhưng vô cớ lại bị người khác nhìn đến nổi chân tay run rẩy. Trong lòng không khỏi không kinh ngạc, không khỏi không khó hiểu, nhưng cơ thể lại không chịu nghe lý trí của hắn, ngay tại chỗ này, không thể cử động, không dám vô lễ, lỗ mãng với người nọ.
Xem như kẻ này không tồn tại, người nọ xoay người, kéo dây cương, giật lấy dây cương trong tay binh lính, dắt ngựa quay người đi.
Binh lính ngoài kia không ngờ người này trong nháy mắt dám đoạt lại ngựa, tức giận mắng một tiếng: "Mẹ kiếp, mày..."
Sau đó, bị người nọ đưa mắt đảo qua, liền cũng y như kẻ kia, cứng đờ. (*Ánh mắt giết người ^^*)
Đội trưởng của bọn chúng gào to, hô sang, nói là thời chiến, toàn bộ ngựa dân gian đều phải trưng dụng vào quân, không cho người nọ đi. Nhưng chỉ mới đối mặt người nọ một cái, chân đã mềm như tôm.
Hai người, một ngựa, nghênh ngang đi khỏi trấn. Để lại nỗi khiếp sợ trong bọn binh lính, hy vọng tướng quân trên sườn núi không trông thấy sự hèn nhát của bọn chúng.
Tất nhiên không kẻ nào dám cười nhạo đội trưởng, hai người binh lính kia cũng vì việc này mà thời gian ngắn sau trở thành trò cười trong quân đội.
Hai người bọn họ thực không cam lòng, rất muốn nói với những người đó, Các người vừa rồi không hề chống lại ánh mắt người nọ, làm sao hiểu, ánh mắt của hắn không hề hung ác, cũng không hề tức giận, thế nhưng thử chống lại xem, nhất định sẽ cảm thấy rằng nếu chọc giận tới hắn, hậu quả sẽ hết sức đáng sợ.
Nhưng, dù giải thích như thế, ngay chính bọn chúng cũng cảm thấy tái mét cả người.
Mãi cho đến một lần nọ, trong doanh bọn chúng thu nạp những lão binh may mắn còn sống trong vài cuộc đại chiến lần trước. Thời điểm nghe người ta phỉ nhổ chế giễu bọn chúng, trong doanh mới vừa tổ chức thu nạp, lão binh may mắn sống sót sau đại chiến lần trước, ho thành hai tiếng,
"Có cái gì sao? Những binh lính lão luyện dựa vào cảm giác đôi khi so với não bộ còn nhanh và chuẩn hơn. Đều là bò qua xác người chết mà đi, đã không cảm thấy còn dùng lời lẽ để mà trêu chọc người ta, thế thì không gọi là dũng mãnh. Gọi là đâm đầu vào chỗ chết. Những người không có mắt nhìn, có chết cũng không có giá trị".
Về sau đó, bọn chúng nghĩ lại cái người thản nhiên rời đi đó, bởi vì không thèm tức giận. Lười tức giận, cho nên chỉ hơi lộ ra chút không hài lòng. Nhưng mà vô cớ ánh mắt khiến cho người ta run lên sợ hãi, rốt cuộc là cảm giác đó chỉ vừa hiện ra, bản thân quả thật là may mắn.
-------------------------------------------------
Trong trí nhớ đã bạc màu, đã từng có nhiều ánh dương sáng lạn như thế này, khoảng thời gian khảng khái hát vang. Y cùng ngài đi rong ruổi khắp đất trời, bóng dáng người mặc giáp bạc áo bào trắng, y từng đứng ở đó, bên cạnh tướng quân anh phong nho nhã, nhìn ngài, nghe ngài cười chỉ núi sông.
Cùng nhân vật đó sánh vai đứng ở trên cao, nhìn trời cao mây xanh vạn dặm, nhìn quan san thiên lý, nhìn phía trước quân doanh địch giăng đầy như mây, chỉ có hào khí vô hạn, nghĩ đến non sông đất nước nhân dân trăm họ đằng sau, cảm thấy rằng dù chết trăm lần cũng không hối hận.
Trong tim có chút đau xót, Trác Lăng Vân hơi nhíu mày.
Thúc ngựa lên đỉnh núi, y nhìn phía xa đại quân y đang nắm giữ giữa trời đất, sông núi.
Nếu như Phương Hậu còn sống...
Nếu như Phương Hậu còn sống, thấy thành tựu của ta hôm nay, ngài sẽ phải phẫn nộ thế nào, trách cứ như thế nào chứ!
Đứng trên cao, lúc này y cúi xuống nhìn dưới đất, thấy không giống một bức tranh sông núi mà chỉ là một đống đổ nát, hoang tàn. Tay cầm đao thương của của võ tướng, nhưng sớm đã không còn là bảo vệ quốc gia, làm nam tử hán, mà là con quỷ giết chóc, phá hoại.
Y nhíu mày nghĩ ngợi, lại chán nản thở dài.
Trong trí nhớ hình như chưa từng thấy qua Phương hầu nổi giận. Cấp dưới làm sai chuyện, ngài cũng rất ít khiển trách. Đa phần lúc ấy, ngài chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn qua, trong ánh mắt trách cứ ấy cũng chẳng hề thâm độc, nhưng đủ để khiến người khác mồ hôi đổ đầy áo, xấu hổ muốn chui xuống đất.
Thủ hạ phạm sai lầm, Phương hầu việc đầu tiên làm, lúc nào cũng trừng phạt chính mình trước. Khấu trừ bổng lộc bản thân, quy trách nhiệm cho chính mình, tiếp đó mới truy xét sai lầm cấp dưới. Càng về sau, mọi người tất cả đều xét đoán lẫn nhau, không để làm sai chuyện. Đồng thời còn cười bảo là sợ Phương hậu đem tiền lương của mình trừ hết, sau này bắt bọn họ lấy tiền ra mà nuôi ngài ấy. (*^^ vui*)
Nhớ tới chuyện cũ, y mỉm cười. Sau khi cười, bi thương và đau xót trong lòng càng tăng thêm gấp bội.
"Tướng quân yên tâm, người của chúng ta nhất định có thể bắt được".
"Đúng vậy, chúng ta đã bày ra thiên la địa võng, cô ta chạy không thoát được".
"Tướng quân không cần lo lắng, mọi việc đều có..."
Kẻ cạnh bên trái có một lời, có một tiếng mà nói mãi không ngừng, nhưng không có ai biết được, giờ khắc này đây, tâm tư của người kia không hiểu phiêu dạt ở nơi xa rất xa nào, căn bản không còn nhớ rõ chuyện đào phạm.
Thế nhưng, tâm ý khó đoán này, không cần thuộc hạ hiểu, y mắt nhìn người duy nhất bên cạnh mình, viên tướng trẻ tuổi im lặng không nói, tiếng nói ôn hoà, êm dịu: "Tử Vân, đây không phải là lỗi của đệ, đệ cũng đừng để ở trong lòng".
Viên tướng trẻ tuổi hơi nghiêng đầu xuống, cúi đầu định lên tiếng nhưng không biết nên nói thêm gì.
Trác Lăng Vân cười một cái, cũng không nói gì nữa, chỉ dõi mắt nhìn dưới chân núi kia đâu đâu cũng thấy một màu tro vàng, nửa tự nhủ: "Năm nay, tình hình thiên tai rất nghiêm trọng hả..."
Xung quanh không có ai đáp, một lát sau, mới có người khẽ đáp: "Tướng quân yên tâm, trong quân cung ứng không hề phạm sai lầm, tướng quân mang người theo kháng địch, cứu nước, bách tính khổ một chút, mệt một chút, cũng vui vẻ cam chịu".
Trác Lăng Vân cười nhẹ, nhìn tay áo rộng kia, người phụ tá nho nhã nhất kia. Người đọc sách vĩnh viễn không bao giờ biết được như thế nào là hành vi đê tiện, đáng hổ thẹn, dùng lý lẽ cao siêu mà nói là quang minh chính đại.
Bất quá, bản thân cũng không có ý khinh thường tư cách của bọn họ. Dù sao chuyện đáng xấu hổ, đều là do y làm. Năm thiên tai, lại ở dân gian vơ vét lương thực. Biết rõ dân chúng đã không chịu nổi binh tai, còn mạnh tay điều động dân phu. Y hạ mệnh lệnh, sao lại không biết mệnh lệnh này sẽ khiến dân chúng khổ không thể tả ra sao.
Nhìn về phía dưới chân núi xa xa, một trấn nhỏ phía trước. Nói không chừng ở nơi này, có binh lính của ta, đang trói chồng và con trai của kẻ khác...
Nghĩ như vậy, nhìn nơi kia, thấy hướng xa xa, có hai người một ngựa.
Tới trấn, thấy trong đó một người nhảy lên ngựa, thúc ngựa mà đi.
Động tác người đó chẳng hề nhanh nhẹn, cũng không thúc ngựa phi nhanh, nhưng mà, không biết tại sao, trông xa xa, y lại cảm thấy rằng, động tác kia quen thuộc đến mức không nói nên lời.
Ngẩn người, y buột miệng thốt lên: "Phương hầu?"
Nhưng thanh âm của y nhỏ như vậy, nhỏ tới mức mà ngay cả Tử Vân gần y, cũng không nghe rõ, lấy làm lạ ngẩng đầu hỏi: "Anh họ?"
Y quên không đáp, chỉ nhìn phía phương xa.
Làm thế nào đột nhiên lại tưởng niệm tới Phương hầu như vậy, nhớ đến rồi nhìn ai đều cũng thấy giống điệu bộ của Phương hầu.
Phương hầu, vĩnh viễn luôn mặc giáp bạc, áo bào trắng, vĩnh viễn một chú ngựa trắng thanh tao, dù cho ở trên sa trường, cũng khiến người ta cảm thấy là con người không vương chút vết máu tươi, bụi trần nào, cho dù có thể tưởng tượng rằng ngài ấy chết rồi lại phục sinh, cũng không thể tưởng tượng ra ngài ấy mệt mỏi phong trần như thế, cưỡi con ngựa gầy chầm chậm đi như thế. (*ông này bị ám ảnh về vẻ đẹp của chàng quá =))*)
Y tự nói với mình nhìn lầm rồi, nhưng vẫn không thể kìm nén muốn quét mắt trông theo bóng dáng từ từ đi xa, muốn hồi tưởng lại ký ức trong trí nhớ, chuyện ngày xưa dần dần trôi xa.
Y và bạn bè dưới trướng nghe lệnh Phương hầu vào những năm hoàng kim, khí thế hào hùng, sắt đá vang xa, ký ức của y lại từ trong xó xỉnh nào, mà phát vang không dứt.
Bọn họ vì nước mà chiến đấu. Bọn họ vì bản thân mình mà kiêu hãnh vẩy máu tươi trên mặt đất, bọn họ quyết chiến phía sau. So bì lẫn nhau xem thương thế của ai nặng hơn, đắc ý vì sự dũng mãnh của mình.
Trung thành, quốc gia, bảo vệ, trách nhiệm, tất cả tất cả...
Bọn họ tin tưởng hoàn toàn niềm tin đẹp đẽ và cả lời nói dối.
Rất ngây ngô. Nhưng mà vui biết dường nào...
Y bây giờ tay nắm đại quyền, nhưng lại buồn tẻ vô vị. Rốt cuộc là vì sao? Vì cái gì, y trở nên như vậy, vì cái gì, đối thủ già của y, lão bằng hữu của y, Tiêu Viễn Phong đã từng cùng nhau tồn tại dưới trướng Phương hầu. Sao lại trở nên như thế này?!
Suy nghĩ đột nhiên chợt đứt, tầm mắt đã hết, lúc đó bóng dáng người thúc ngựa đã ẩn sâu vào núi rừng.
Y ngỡ ngàng chung quanh, thấy khắp nơi hoang vắng, một đám nho nhỏ, những vệt đen xếp cứ như lũ kiến. Là phước họa, sống chết. Đám dân đen bé nhỏ đều do tùy ý y mà khống chế.
Lẳng lặng nhắm mắt lại, y nghe được trong lòng tĩnh mịch, than thở.
Phương hầu! Ngài đã... mất nhiều năm!
--------------------------
Thấy binh lính bước tới, Triệu Vong Trần tuy rằng lui về phía sau, nhưng không kinh hoảng.
Có Phương công tử ở đây.
Theo Phương công tử rời đi, dù là mờ mịt, vẫn có chỗ dựa.
Có Phương công tử, nhất định an toàn.
Đuổi theo con ngựa bỏ chạy, một lần nữa tách khỏi đám người kia, tránh né cuộc đời tàn nhẫn, đau khổ.
Lại một lần nữa chạy vào núi rừng.
Đời sống còn kéo dài. Hắn còn đi theo người. Luôn luôn, luôn luôn, bình bình, an an. Theo đường nhỏ tránh quân đội, tránh thôn trấn. Tránh mọi tai vạ nơi nhân gian, tránh tới kinh thành.
Nhưng mà, sau khi vào tới núi rừng, Triệu Vong Trần bỗng nhiên không thể giữ bình tình. Hắn bỗng nhào tới, đưa tay nhất loạt dừng nơi đầu ngựa, một tiếng thông suốt. Hắn quỳ xuống trước mặt công tử, tiếng nói khàn khàn: "Công tử! Người cứu chúng tôi đi! Người cứu nước Sở đi!".
Lập tức khiến người này cả kinh. Ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nói cái gì đó?"
Triệu Vong Trần càng không ngừng dập đầu: "Công tử tôi biết người là người đại năng, người là người có bản lĩnh! Cầu xin người, người cứu chúng tôi đi, van xin người, cứu chúng tôi đi..."
Chẳng có lý do gì, thế nhưng hắn cho rằng người trước mặt có năng lực giải thoát mọi người. Khoảnh khoắc ấy, hắn thầm nghĩ phải gào khóc nức nở, thầm nghĩ muốn đem hết thảy đau khổ, bất bình, khổ sở, van nài và kỳ vọng, tất cả đều khóc ra ở trước mặt của người ấy!
Nhưng, người nọ đáp lại, cực kỳ lạnh lùng: "Xin lỗi, ta không phải người đại tốt, ta cực kỳ tư lợi. Ngươi mong đợi tìm một cứu tinh thay các ngươi xua tan đau khổ có thể tuỳ ý tìm, nhưng mà đừng tìm ta. Bây giờ ta muốn đến kinh thành đón một người bạn cũ trước kia. Việc khác, ta không liên can. Ngươi đã điên dại như thế, sau này ngươi cũng đừng đi theo ta."
Lúc này đây, trong tiếng nói của Phương công tử lại không có chút ý cợt nhã nào.
"Công tử, tôi..." Triệu Vong Trần còn muốn nói điều gì, liền bị một trận kình phong kéo tới, hắn bị cuốn lộn về một bên, chân tay luống cuống, đứng lên được thì một người, một ngựa đã chạy về phía trước.
Triệu Vong Trần bất chấp tay chân đau nhức, nhảy dựng lên liều mạng đuổi nhanh theo.
Lúc này truy tìm, không phải vì đi theo người kia có thể cứu mạng, nhưng vẫn nhất thiết phải bất chấp tất cả như lần trước.
Bởi vì hắn tin vào hai mắt của mình còn hơn tin vào lổ tai của mình.
Người nói người không phải người đại tốt. Không phải là không phải. Thế nhưng, người tình nguyện đi đường núi, tình nguyện đi đường cùng, hiểm địa, cũng không mong đi đến nơi có người, không muốn nhìn thấy thế gian gian khổ!
Dọc đường đi, khó tránh khỏi lưu lạc đến vùng núi, cuối cùng vì đói khát mà chết người. Càng tiến vào trung tâm chiến loạn, cảnh ngộ như thế, càng ngày càng thường thấy.
Người thật có thể xem gian khổ của kẻ khác coi như không liên can? Vậy tại sao, người ban đêm ngủ càng lúc càng ít, vì sao đêm khuya lạnh giá, người lại một mình đứng ở trong núi rừng, cô độc mà nhìn ra biên trời?
Hết lần này đến lần khác tránh cũng không thể tránh, chứng kiến thi thể gầy trơ cả xương, lời nói của người dần dần thưa đi, người vẫn cười như thế, nhưng mà ̣dáng điệu cười ngày càng lạnh.
Phương công tử! Người chắc chắn không phải người thường, nếu như người bằng lòng, người nhất định có khả năng cứu rất nhiều, rất nhiều người!
Bất luận người là ai, bất kể người có quá khứ ra sao, tôi không tin trái tim người thật có thể sắt thép như đá!
Van xin người, cứu chúng tôi!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét