Thứ Ba, 29 tháng 4, 2014

CĐL0

Bạn đã trở lại và ăn hại hơn xưa =)))))))) đùa chứ lặn tiếp đây :v

Đi thuyền trong đêm

Nửa tháng trước, trấn Dương Hà chìm trong một cơn giông tố lớn, giữa đêm hôm sét đánh chói lòa chia đôi bầu trời, khắp trời đầy tiếng sấm rền vang tận hơn mười dặm quanh sông Ngọc Dương, khuấy động cả một khúc sông lớn, sóng cuồn cuộn dữ dội.

Mấy cụ già đều bảo nhau: Điềm xấu! Là điềm xấu!

Vài ngày sau, có một người tu hành tóc bạc da dẻ hồng hào đến, người dân ở trấn mới biết được, vào cái đêm đó, trên sông Ngọc Dương, rồng cựa quậy trở mình, gượng ép làm đứt dòng chảy của con sông nhiều canh giờ, đây là một hung tai mà trước đây chưa bao giờ xảy đến...

Dương Hà trấn thủ dòng Ngọc Dương, rất nhiều ngư dân kiếm ăn nhờ sông nước. Trận sét đánh hôm đó náo động, khiến cho dòng nước trong trẻo ngày nào vẩn bùn đục đến mức chẳng thể nhìn thấy đáy, mãi nhiều ngày sau, mới bắt đầu dần dần phục hồi nguyên trạng. Dù vậy, những ngư dân một mặt vẫn thừa lương thực, mặt khác chủ yếu trong lòng còn sợ hãi nên không chịu đi đánh bắt. Trừ khi nào thật sự quá túng quẫn, mới cắn răng hạ thủy nửa ngày...

Có một ngư dân ngụ ở trấn trên, nổi tiếng rắn rỏi, trưởng thành từ trong lòng sông nhỏ cuộn sóng đã nuôi dưỡng nên một cơ thể gan góc. Gã chẳng hề có một cái tên đàng hoàng, những người quen biết đều gọi là "Đại Dư". Ỷ một thân một mình, ngày ngày ngang dọc sông Ngọc Dương, còn vui mừng vì chẳng phải chia ai ngư trường, có thể ra sức kéo lưới, mang về trấn đổi rượu thịt, hả hê ăn uống...

Một ngày nọ, vì con gái phú hộ ở trấn rời nhà đi thắp hương, ngồi trên kiệu đẹp đến mức phải thảng thốt ngắm nhìn. Đại Dư ham ngắm mỹ nhân yêu kiều, bất giác trì hoãn cả nửa ngày, đến khi định quay về thuyền bên bờ sông thì cũng là lúc ánh trăng đã vắt vẻo trên ngọn cây. Gã nghĩ đã quen đường nên lá gan to ra, quẩy vài miếng thịt cùng vò rượu lâu năm, theo lối cũ trở về...

Trăng trong đêm ánh bạc, chiếu sáng trên mặt đất như sương trắng. Đại Dư rời trấn Dương Hà, vội vã theo hướng bờ sông quen thuộc. Trên đường ngang qua cánh rừng đào, đi sâu vào, nếu không xa sẽ thấy được ánh nước gần bờ sông. Rừng hoa đào này vừa rụng không bao lâu mà đã thay lá mới, bóng những đám lá từ Đông sang Tây phủ trên mặt đất, vốn dĩ yêu thích bóng đêm, nhưng khi đi sâu vào, bỗng thấy sau gáy có cảm giác ớn lạnh.

Đại Dư rùng mình, đưa tay sờ gáy mình, một mặt quay đầu về hướng bụi cây tối đen sâu hoắm căng mắt nhìn xung quanh. Lần đầu liếc mắt, vẫn chưa cảm giác được gì, lần thứ hai xem xét cẩn thận hơn, bỗng thấy một bóng đen, tỏa ra bốn điểm sáng ám hồng, một điểm có kích thước lớn như trứng bồ câu vậy, chớp tắt chớp tắt. Lúc này, gã vừa khịt mũi thì một mùi không giống như mùi hôi của nước sông theo gió xộc thẳng vào.

Thần trí đã sửng sốt như vậy, tiếng cây cối còn xào xạt dội lại, hai con tiêu quỷ trần trụi mặt xanh tóc đen hiện ra, vừa ập xuống liền bổ nhào về trước. May mà chẳng đã bảo Đại Dư lớn gan lắm sao, nên dù một tiếng "Oái" thảm thiết hét lên mà tay thì vẫn nắm rượu thịt quay đầu bỏ chạy. Thân thể cơ bắp do trèo đèo lội suối rèn luyện ra, lúc bấy giờ cánh tay vung vẩy liều mạng bỏ chạy như điên, nhất thời có thể gọi là "quái vật mày muốn dí cứ dí, đồ tao tao chẳng có bỏ".

Người ta thường có câu: "Chó ngáp phải ruồi", hay chính xác hơn dùng một từ "Xảo" chính là ở đây.

Đại Dư quơ lấy mớ đồ bất phân diện mạo ra sức ném, cũng được khoảng trăm cân khí lực, dùng một bình rượu sành thô, nện vào đầu con tiêu quỷ. Loại yêu vật này làn da cứng như sắt đá, tức thời khiến cái bình to như thế cũng vỡ nát, bình rượu ở trên đỉnh đầu đánh "rầm" một cái nước rượu tưới ra đầy cả đầu...

Ngư dân ở bờ sông rất nhiều người thích rượu mạnh, giúp ấm người còn tăng can đảm, bình rượu này của Đại Dư, là loại rượu mạnh kích thích đầu óc. Nước rượu tràn vào trong hốc mắt tiêu quỷ, tuy bọn này là yêu quỷ, cũng là từ thân thể mà tu thành, bị như thế, liền hú lên một tiếng, loạng choạng. Đuổi người cũng đuổi không nổi, càng không thể phân biệt được đường đi, đâm đầu vào rừng cây mà chạy. Trên đường đi có nhiều cành khô nhỏ bị bẻ gãy ít nhiều, dường như phải chạy xuyên rừng đào từ Nam đến Bắc thì cái cảm giác do thứ rượu nóng kia gây ra mới mất đi...

Lần này mặc dù dốc sức, cũng chẳng hề mảy may tổn thương được đến một cọng lông của con tiêu quỷ. Đến lúc nó nín nhịn quá sức, hung tính bốc cao, kêu gào một tiếng, cũng là lúc phẫn nộ tột cùng, nhất định phải tóm gọn người này xé xác ăn thịt thì mới tiêu được cơn tức...

Con tiêu quỷ này chỉ lo giày vò cho hả giận, khiến cho khu rừng tĩnh lặng ầm ĩ kinh động, đâu ngờ rằng đã đưa đẩy một luồng sát khí đến bên. Nó ở bên bờ còn nện ngực gào rống, bỗng nhiên trong rừng xoẹt lên một dải đường trắng như hàn quang. Chưa kịp thấy gì, chỉ thấy ở cổ có một cái gì đó lướt qua, cái đầu của tiêu quỷ to như vậy mà vút thẳng lên trời, khi rơi xuống, cộng thêm thân thể, vỡ thành một đống bột mịn, đến chấm máu nhỏ cũng chẳng còn sót lại.

Đường hàn quang lúc này bay về chỗ cũ, keng một tiếng chui vào vỏ, thì ra là bảo kiếm mang linh khí sung mãn, cắm thẳng tắp trên mặt đất. Kiếm để bên cạnh cây đào, một đạo giả tóc bạc áo trắng khoanh chân ngồi xuống, khuôn mặt cũng ra dáng thanh niên, đoan chính, trang nghiêm. Nghe kiếm quay về, mi mắt cũng chẳng hề động đậy, cả một rừng đào lại dần dần tĩnh lặng chùng xuống.

Bỗng nhiên mây trời che ánh trăng, quanh thân đạo giả dường như ẩn hiện ánh lửa ám màu lay động. Chỉ trong thoáng chốc, người đằng sau gốc cây đào, liền hóa thành tro bụi.

Con tiêu quỷ còn lại mải đuổi theo Đại Dư mà không biết đồng bạn của mình đã hồn phiêu phách tán, do đó cứ phi nhanh như bay đuổi theo không dừng. Đại Dư vội vã lao nhanh ra khỏi cánh rừng, mắt đã thấy ánh trăng lớn hiện ra bên dưới, dòng sông ánh lên màu bạc, chiếc thuyền nhà mình đằng kia, xuyên qua bờ sông nhấp nhô, tức thì tưởng như mèo mù vớ cá rán, chân chạy hết sức lực bình sinh, suýt thì ngã nhào ở đoạn đường cuối, cắm đầu vào thuyền.

Trong khoang thuyền đồ đạc chất đống hỗn loạn, mấy cái sọt cá bị gã một cước đá bay, khiến cây đinh ba chĩa cá ngã đổ về phía gã. Đại Dư nắm lấy nó trong tay, gan lại to ra. Hét lớn một tiếng, xoay người lao ra khoang thuyền liều mạng cùng con tiêu quỷ.

Dù không ngờ rằng gã kia quay lại, nhưng con quỷ với bản mặt hung tợn cũng đã tiến đến sau cổ, miệng há to như chậu máu, lộ ra hàm răng nhọn trắng muốt, hướng người kia cắn xuống.

Đại Dư gào khóc một tiếng, cả cuộc đời chưa bao giờ kêu gào đến xé ruột xé gan như vậy, cây chĩa cá trong tay hướng trọn lên trên chống đỡ, chọt vào trong khóe miệng con tiêu quỷ. Hai bên ra sức phân cao thấp. Một tiếng kêu "Răng rắc", đầu gỗ sần kẹt lại bị cắn mạnh gãy thành hai đoạn. Lực từ hai bên vai Đại Dư khiến gã chệnh choạng, ngã lăn ra ngoài khoang thuyền. Nhưng "Thua keo này ta bày keo khác", gã lập tức lộn nhào, nhanh trí lăn lông lốc xuống sông. Con yêu vật này nhìn mối họa trên bờ, nếu ở dưới nước, dù cho là ngư dân nửa đời dựa vào sông nước mà sống cũng chưa chắc bơi qua được.

Thấy Đại Dư mò xuống nước, tiêu quỷ uốn người, cũng men theo trên mặt sông. Cái thứ này chỉ được cái trâu bò mà não ngắn, đuổi theo người kiếm ăn chủ yếu bằng bản năng, trên bờ dưới nước là cái chi chi, cũng chẳng có nghĩa lý gì trong đầu nó. Đại Dư nghe được phía sau có động tĩnh, hít sâu một hơi, lặn xuống nước hướng trung tâm dòng sông. Rốt cuộc đầu còn chưa ngụp dưới nước, thì bỗng đâu một luồng gió lạnh, lướt qua da đầu gã. Đó là thứ công phu chớp mắt cũng không chạm được, phía sau có tiếng hét "Oái", một vũng máu đen tanh hôi, bắn tung tóe trên nửa người Đại Dư...

Đám điện quang thạch hỏa đột ngột dồn tới, Đại Dư liền bấu víu trên mặt nước, mãi một lúc sau mới có lại cảm giác. Trên mặt sông không biết từ lúc nào phủ một màn sương lớn, trắng lờ mờ như sợi bông. Bỗng có tiếng thuyền lướt trên sóng nước, mang theo một mùi hương hoa cực thanh u, gió trên sông thoảng tới. Mùi máu tanh của con tiêu quỷ xộc vào mũi, cứ tự nhiên như vậy mà tan biến sạch sẽ...

Một khắc nguy cấp trước còn là con yêu quỷ hiểm ác, phút chốc lại hóa thành một chiếc thuyền đêm lưu danh, đổi lại là kẻ khác gặp phải, đầu óc cũng xác định là rối như tơ vò. Đại Dư trợn mắt há hốc mồm, giương mắt nhìn bóng thuyền lờ mờ trong sương mù, âm u gần mà lại dần xa xăm, cùng với mùi hoa cực kỳ dễ chịu kia chậm rãi tiêu tán...

Thần trí thản nhiên lại thức tỉnh, giang nguyệt xoay vần, soi dòng sóng lạnh. Trên bờ sông mịt mù, khói nước mênh mông, còn có thể thấy được bóng dáng ai khác ngoài bản thân? Bất luận là thuyền hay là người, vẫn là yêu vật...

1 nhận xét:

Unknown nói...

yêu cô quá đi mất *hun chụt chụt*
cơ mà có tí góp ý, "ám màu" đổi thành "màu tối" hoặc "tối màu" thì hay hơn

Đăng nhận xét