Chương 6: Thiên y vô phùng
(*Chỉ quần áo do tiên trên trời khâu không có vết kim chỉ, dùng để ví về sự vật vô cùng chu đáo, không có chút sơ hở nào*)
Thủ hạ Lăng Phương làm việc nhanh gọn, thết đãi, bố trí ổn thoả Tiêu Hiểu Nguyệt và Triệu Vong Trần, dọn phòng hảo hạng, chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, đóng chặt cửa phòng, thật xứng là sạch sẽ, chỉnh tề. Thế nhưng, trong lòng Lăng Phương vẫn như bị mèo cào, khoảng thời gian này với hắn rõ là dài đằng đẵng vô cùng, khó khăn vô cùng.
Việc tốt mấy khi dễ dàng, trước mắt sẽ không có kẻ nhàn nhã rồi, cửa sổ phòng đóng kín kỹ càng, cách ly đến nỗi binh sĩ thân cận nhất, cũng đều bị hắn đuổi ra ngoài sân, dù tai thính đến đâu cũng không thể nghe thấy tiếng nói chuyện, Lăng Phương bây giờ mới có thể đường đường chính chính hướng về Phương Khinh Trần quỳ mọp thật lâu, kêu lên một tiếng "Phương hầu", trong lòng không biết nên vui hay là buồn. Từ chỗ đè nén cơn sóng to gió lớn trong lồng ngực, giờ phút này không ức chế được nữa, tất cả đều lộ ra trên mặt.
Phương Khinh Trần vẫn chỉ an tọa bất động, để hắn thi lễ, cười bảo: "Ta chết đã bao năm, hôm nay trá thi (*xác chết vùng dậy*), ngươi không sợ?".
Lăng Phương vẻ mặt đỏ bừng: "Phương hầu chớ giễu cợt mạt tướng".
Nếu như năm đó những quan to, đại tướng kia, nhất là những người mắt thấy qua Phương Khinh Trần moi tim tự vẫn thảm thiết, oanh liệt, gặp lại Phương Khinh Trần, nếu như không thét to "Quỷ kìa", tức là đã chứng minh trong lòng tố chất lương thiện.
Lăng phương là thế. Hắn là bộ hạ cũ, tướng lĩnh hạ cấp từ Trung Nguyên tới. Năm đó Phương Khinh Trần chết, đối với hắn lẫn rất nhiều tướng lĩnh cấp thấp như hắn mà nói, căn bản không thể tưởng tượng nổi. Theo cảm tình, lý trí, bọn hắn đều chẳng thể tiếp thu được. Phương hầu là ai? Người như vậy, làm sao có thể bị tiểu nhân bức bách, chết oan nơi kim điện? Người làm sao có thể không tính kế thoát thân? Đây nhất định là tin đồn thất thiệt, là hiểu lầm! Nguyên soái của họ, nhất định là bị thương, rồi ẩn náu... Nhưng mà ̣bao năm trôi qua, quốc sự phiêu linh, Nguyên soái kính yêu của họ, vẫn cứ bặt vô tung tích. Bộ hạ cũ này, không thể nào không tiếp nhận cái sự thật tàn khốc đó.
Cho nên, gặp lại Phương Khinh Trần, Lăng Phương kinh ngạc, vui mừng khôn xiết, nghi hoặc, lẫn sợ sệt. Hắn chưa từng cân nhắc qua một chút, Phương hầu này, có khi nào từ trong mộ phần người chết bò ra chăng.
"Ngươi làm sao có thể khẳng định ta không phải kẻ lòng dạ khó lường, lợi dụng dung mạo tương tự, giả mạo người khác?"
Lăng Phương ấp úng hai tiếng, bảo: "Phương hầu còn nhớ rõ tôi?".
Nếu năm đó chưa từng tiếp xúc trực tiếp qua Phương Khinh Trần, trông thấy Phương Khinh Trần, chỉ sợ là sẽ không nhận ra người, hoặc là hoài nghi thân phận của người. Lăng Phương cũng không ngoại lệ.
Phương Khinh Trần gật đầu. "Ngươi nguyên là thủ lĩnh bộ khúc của Trác Lăng Vân, thường xuyên đi theo y ra vào chỗ ta, nhưng chung quy với ta cũng không tính là quen biết. Cứ như vậy nhận định thân phận của ta, dù sao vẫn có hơi lỗ mãng một chút".
Lăng Phương lại lạy, nhất định không chịu đứng lên: "Phương hầu ngài xưa nay thương lính như con, mặc dù là vương hầu tôn sư, lúc ở trong quân, cũng hay trà trộn vào quân sĩ bình thường chúng tôi. Ngài cùng chúng tôi ăn chung uống chung, cùng vui cùng mừng, với Phương hầu mà thấy, sợ chỉ là việc nhỏ nhặt như hạt cải không đáng kể, như làn gió vút qua không dấu vết, không để tâm. Nhưng mà ̣ đối với binh sĩ chúng tôi, là đời đời kiếp kiếp khắc cốt ghi tâm, không thể quên ân đức vinh hiển. Mạt tướng ngày đó, cũng từng có cơ hội cùng Phương hầu đối mặt uống rượu, còn... Còn cùng phương hầu đấu sức, còn... Còn thắng qua một trận."
Phương Khinh Trần không nhịn được cười nói: "Hóa ra ngươi là gã đó. Ta nhớ rõ, lúc đánh thắng trận quay về, mọi người cao hứng, uống nhiều rượu quá, ta rốt cuộc cùng mọi người tỷ thí, liên tục đánh bại ba mươi mấy người. Thắng một trận thì thưởng một chén rượu, ta liền bị chuốc ba mươi chén, càng về sau, đầu óc càng mê man, mắt hoa lên, khí lực cũng chẳng còn, ngươi là gã nhân lúc người nguy, thừa dịp ta say chạy tới đòi đấu, trước mặt toàn quân, đánh ngã ta đến mặt mày xám xịt".
Khuôn mặt Lăng Phương đỏ đến hóa tím, sớm đã thành trái cà chín rồi. "Tôi lúc đó cũng đã uống nhiều hớp, nhìn thấy đám huynh đệ bị Phương hầu đánh bại, thì nhiệt huyết dâng lên, không phân nặng nhẹ. Mạo phạm Phương hầu như vậy, Phương hầu chẳng những không giận, ngược lại khen tôi võ dũng, đề bạt tôi làm bách phu trưởng, lại tiến cử tôi với Trác Tướng quân, trở thành bộ khúc trường của Trác Tướng quân..."
Phương Khinh Trần nói trong tâm, ta là uống nhiều quá... Người khen là thật tâm, đề cử cũng là thực lòng, chỉ có điều, ngày hôm sau khi tỉnh rượu, không nhớ nổi khi đó mình định đề cử ai với ai. Cái chuyện này cũng không có gì quang vinh, những thủ hạ tướng sĩ ấy xem người như thầy như thần, tự nhiên sẽ không ở trước mặt người mà bép xép nhắc lại. Mà binh sĩ được người đề bạt không tới một ngàn cũng tầm tám trăm, chuyện như vậy người cũng sẽ không đặc biệt để tâm. Bị đánh ngã một hiệp, người kỳ thật rất khoái chí, đương nhiên cũng sẽ không vì vậy mà tìm riêng người ta gây khó dễ. Chẳng qua, nếu như người năm đó biết, khiến cái tên chật vật đánh ngã người một hiệp, kỳ thật lại bình thường lướt qua trước mặt mình như thế, ừ...
Lăng Phương vẫn không biết năm đó mình may mắn bao nhiêu, mới tránh khỏi trò đùa và cái sự "Tàn phá" của Phương hầu, trong mắt trong tim của hắn, hình tượng Phương hầu là cao lớn, hoàn mỹ, không thể bới móc. Giờ đây hắn vẫn bái lạy trên mặt đất, ngẩng đầu lên, kích động nói: "Cũng y như những binh sĩ lời nói chẳng hề kiêng dè, thắng bại không giận, công thưởng, phạt chịu, đề bạt tài sĩ, Phương hầu ngày đó vừa nói vừa cười, lúc trước từng nói với tôi mỗi một câu, tôi đến tận bây giờ vẫn khắc ghi không quên! Kẻ nào đóng giả Phương hầu, có thể lừa qua quân sĩ chúng tôi từng ở dưới trướng Phương hầu ra sức sao? Phương hầu phong thái khí độ, thế gian vô song, dù cho cao thủ dịch dung xuất sắc nhất thiên hạ, cũng chẳng thể nào bắt chước, tôi cần gì phải đa nghi, nghi kỵ!"
Phương Khinh Trần mỉm cười, đưa tay huơ huơ đỡ: "Đứng lên đi, nhìn ngươi này khảng khái sục sôi, nói chuyện còn rất có văn vẻ. Mấy năm nay đi theo Trác Lăng Vân, ngươi quả nhiên là lịch lãm ra, một mình có thể đảm đương mọi việc rồi. Đổi lại là kẻ khác, nghe xong lời nói này, có thể nào không bị ngươi làm cho cảm động?"
Lăng Phương lúc này mới đứng dậy, nhìn Phương Khinh Trần rồi lại có chút ngập ngừng: "Phương hầu nếu còn đang nhân thế, vậy năm đó..."
Dựa vào tính cách Phương Khinh Trần, người một khi đã trở về nhân thế, sẽ nhanh nhanh mau mau, nghênh ngang, khệnh khạng, to tiếng minh bạch thân phận trở về. Muốn người co đầu rụt đuôi, tự mình oan ức, làm sao có thể? Như thế đấy, năm đó cả thiên hạ đều biết chuyện moi tim chết thảm, ắt nhất định phải có lí do thoái thác đẹp đẽ bao ngoài. Quốc gia vì người tự vẫn mà loạn, hoàng đế vì người moi tim mà điên. Người đã chết, người...
Năm khổ nạn đến, oán hận Sở quốc quân bất minh, văn bất trung, võ bất nghĩa. Người còn sống, tất sẽ vì người bất bình, dân Sở Quốc vì người bi phẫn, sẽ dễ dàng quên người năm đó trấn thủ triều đình, vất vả phụ tá ấu đế, mười năm khổ sở phòng thủ biên cương không đổi, mà cái tội hại nước hại dân này đây, toàn bộ sẽ càng gia tăng thêm trên người.
Kép hát trên đài, trang điểm lên sân khấu, lúc đóng vai gian thần, mũi nhất thiết phải được tô trắng nổi bật nhất. Phải đơn giản, dễ dàng nhận ra, phải không như người thường. Trong sách sử, Phương Khinh Trần mấy đời này, bị ghi lại như thế nào, người không phải là không tinh tường.
Muốn kiếm kẻ thế tội, thật sự là quá dễ dàng. Phương Khinh Trần không để ý thanh danh sau khi chết, nhưng cũng chẳng ham trong bối cảnh đó thay người chịu tội. Cho nên, giờ khắc này, liền thở dài một tiếng, nói: "Ngươi cũng biết Tu La giáo".
Lăng Phương rùng mình, sau đó trong lòng dao động: "Hiển nhiên biết. Ma giáo tương truyền bảy trăm năm, là hắc đạo đệ nhất đại bang phái. Bọn chúng ở các quốc gia thiên hạ, đều có phân đàn sản nghiệp, trong giáo cao thủ nhiều như mây, có không ít kỳ tài dị năng sĩ, tuy nhiên bọn chúng giáo quy nghiêm khắc, hành sự quỷ dị, cho nên chịu nhiều bài xích. Chẳng qua, từ lúc Yến quốc chính thức công khai thu nhận bọn chúng, các quốc gia cũng dần dần ủng hộ Tu La giáo, Sở quốc chúng ta..."
Sở quốc phù trợ Tu La giáo, không phải chính là do Phương hầu một tay thúc đẩy sao?
"Chẳng lẽ là Tu La giáo nhúng tay vào việc này?".
"Tu La giáo chủ vốn là bạn tốt với ta, ta năm đó cũng do trông thấy mặt mũi của y, mới tương trợ Tu La giáo. Tu La giáo chủ và ta có giao thiệp cũ, lại được ta trợ giúp, nợ ta ân tình, cho nên đối với ta có chút quan tâm. Bệ hạ nghi ngờ ta thông địch, triệu ta hồi kinh, Tu La giáo chủ biết ta hồi kinh, sợ là lành ít dữ nhiều, cho nên y phái cao thủ âm thầm ngăn cản ta, trên nửa đường, tránh né tất cả khâm sai và tuỳ viên đồng hành, lặng lẽ lẻn vào phòng của ta, khuyên ta thoát thân bỏ trốn".
Phương Khinh Trần khua môi múa mép (*gốc là tát hoang bất đả thảo cảo: tức nói dối mà không động đến còng cây ngọn cỏ*), lúc này nói chuyện thanh âm ưu mỹ, tình cảm phong phú, mây bay nước chảy, lưu loát sinh động.
Lăng Phương nghe xong cực kỳ chau mày: "Tu La giáo chủ này tuy có lòng tốt, nhưng dù sao cũng là kẻ hắc đạo, quen hành sự quỷ dị, khó mà hiểu được Phương hầu. Phương hầu lòng trung nghĩa, trời đất chứng giám. Sao chịu phụ nghĩa quân thần, lúc đó sao lại không hiểu rõ chứ?"
Phương Khinh Trần thừa lúc hắn không chú ý, hướng lên trời trở mặt khinh khỉnh. Lòng trung nghĩa cái gì, đấy là ngươi nói, không phải là ta nói.
Trong lòng hậm hực như thế, ngoài mặt vẫn đầy vẻ buồn bã: "Ta tất nhiên không chịu. Ai ngờ Tu La giáo kia hành sự rất tà dị, dù cho một lòng hảo tâm, không cần biết ta tình nguyện hay không, thừa lúc ta không phòng bị, mà hạ độc khiến ta hôn mê, lén lút khiêng đi".
Lăng Phương chấn động: "Vậy, vậy, kim điện moi tim là..."
Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, đứng dậy, thong thả bước hai bước, rồi sầu não nói: "Đó là tử sĩ Tu La giáo giả mạo. Tu La giáo chủ muốn cứu tính mạng của ta, nhưng cũng quý trọng thanh danh của ta, không chịu để ta đi không minh bạch như vậy. Vả lại y là loại nhân vật giang hồ tà phái, tính nết rất cực đoan, vì bệ hạ với ta sinh nghi, trong lòng vô cùng ghi hận. Bởi vậy y phái tử sĩ, giả mạo bộ dạng của ta, ở kim điện moi tim tự vẫn, khiến bệ hạ cả đời không thể gột bỏ cái danh bất nghĩa..."
Khi dễ A Hán đang ngủ say, không có cơ hội tự mình biện giải, Phương Khinh Trần dễ dàng đem toàn bộ chuyện xấu đổ sạch sành sanh. Tội này, dù sao phải có người gánh... Nếu có kẻ nghe xong sinh nghi, muốn tìm người vạch trần chân tướng, ha ha, tốt nhất hãy kiên nhẫn, chờ một trăm tám mươi năm, A Hán tỉnh dậy rồi nói sau! Cái này gọi là chết... À... Ngủ không đối chứng. (*Mình thích cái sự đểu của A Trần =)))))*)
Lăng Phương nghe xong bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là thế, chư tướng chúng tôi, trong lòng vốn nghi hoặc, vì Phương hầu lòng trung nghĩa, khoan dung, ý chí, lại nhất thời bị oan ức, sao lại dẫn đến chuyện phẫn nộ như vậy, sao chịu đẩy quân vương đến đường bất nghĩa, vả lại cứ thế không đếm xỉa đến quốc gia đại cục, hoá ra tất cả đều do thủ lĩnh giang hồ tà phái kia làm, kẻ này tuy là có hảo ý, nhưng hành sự thật quá sức cực đoan, đại Sở quốc ta suy đồi đến ngày nay, cục diện hỗn loạn, tội kẻ này, thật là..."
Lời nói càng về sau ngữ khí càng không khỏi có phần phẫn nộ, chỉ vì ngại người nọ là bằng hữu của Phương Khinh Trần, ngôn ngữ có hơi quá mức cuối cùng vẫn không thể nói ra, đành phải cố nén lại mà thôi.
Phương Khinh Trần ngửa mặt nhìn trời, tiếp tục dáng buồn bã vô vọng, thực ra trong lòng chỉ làm bộ không nghe. Ha, mắng chửi đi mắng chửi đi, dù sao A Hán tốt tính, miễn là không ầm ĩ chỗ cậu ta ngủ, cậu ta chắc sẽ không để ý.
Lăng Phương nào đâu biết rằng Phương hầu trong lòng mình tôn kính như thần nhân thực chất bên trong tà ác như thế, giờ đây chỉ cảm thấy chân tướng minh bạch, trong lòng thư thái.
Hóa ra là như thế à. Tà phái vốn có thuật dịch dung siêu giỏi, vốn hay dùng phương pháp chuyên môn quỷ dị huấn luyện tử sĩ không sợ chết. Loại tà phái này làm việc vốn không phân nặng nhẹ, không đếm xỉa đến đại cục, chỉ cần trước mắt vui vẻ. Phái một tử sĩ giả thành Phương hầu moi tim, quả nhiên thủ đoạn tà đến không thể tà hơn. Rồi Sở vương bị kích động đến nổi điên, ôm thi thể liên tục không chịu buông tay, đó là lí do mà kẻ hạ cấp cũng không có khả năng nghiệm thi tẩm liệm, vì vậy căn bản không có cơ hội phát hiện người chết không phải Phương hầu là thật.
Về phần hắn tự bản thân vừa mới nói, Phương hầu phong thái khí độ, thế gian vô song, dù có là cao thủ dịch dung xuất sắc nhất thiên hạ, cũng không thể nào bắt chước tương tự được, bây giờ sớm đã bị hắn vứt bỏ tận chín tầng mây nơi nảo nơi nao rồi.
Nhưng mà, Phương hầu tất nhiên chưa chết, vì sao mấy năm nay...
Làm như hiểu rõ suy nghĩ trong đầu của Lăng Phương đã chuyển sang nỗi băn khoăn mới, Phương Khinh Trần miễn cưỡng cười than thở: "Tu La giáo chủ kia biết rõ tính nết của ta, hiểu được lòng ta nhớ mong gia quốc, tâm niệm bệ hạ..."
Người lúc đem tội danh đẩy cho A Hán, bịa đặt nói A Hán tà môn gì đó, cực đoan gì đó, đến mắt cũng không chớp. Bây giờ khen chính mình, người mặt cũng chẳng đỏ, tim chẳng loạn, hết sức tự nhiên, đem một chuỗi dài từ ngữ tán thưởng trung thần toàn bộ khoác đầy trên người mình. Hơn nữa kiểu nói ung dung bình thản, khiến người ta toàn bộ tiếp thu, không thể nảy sinh phản cảm hay phản bác.
"Y biết ta sau khi tỉnh lại, tất sẽ giận dữ bỏ đi, dù kẻ sĩ đã lấy thân phận của ta chết ở kim điện, ta vẫn sẽ chạy về kinh thành giải thích. Sau việc này, ta quay về, chỉ sợ không chỉ có tội danh thông địch, mà còn có thể tăng thêm tội lớn là khi quân mưu nghịch. Y một lòng cứu ta, sao chịu hại ta. Đó là lí do mà tự làm ta hôn mê rồi đem đi, hạ rất nhiều loại dược trên người ta, hạn chế hành động của ta, tiêu trừ võ công của ta, lại còn vây ta ở một cơ quan trùng trùng mê trận, khắp nơi tuyệt địa..."
Vừa nói xong, một mặt thờ ơ đưa khóe mắt liếc nhìn vẻ mặt tức giận, phẫn hận của Lăng Phương, người hời hợt nói: "Đương nhiên, y không có ác ý. Y thầm nghĩ trước tiên ổn định ta đã, chớ khiến ta tính tình bộc phát, chớ để cho ta có năng lực xông trở về kinh thành chịu chết. Chờ y chậm rãi khuyên được ta hồi tâm chuyển ý là tốt rồi, ai ngờ, không lâu sau, Tu La xảy ra đại biến cố..."
Lăng Phương giật mình hiểu ra: "Là biến sau khi tử sĩ ở kim điện moi tim mấy tháng? Tôi nghe nói khi đó thiên vương của Tu La giáo phản giáo gây ra, giáo chủ cũng bị trọng thương..."
"Bởi vì liên hệ trọng đại, năm đó việc Tu La giáo chủ cứu ta, lo liệu cực kỳ bí mật. Ngay cả bên trong Tu La giáo, cũng không mấy người biết. Y chỉ báo cho tử sĩ thân tín của mình mà thôi. Về sau thiên vương phản giáo, Tu La giáo chủ bị trọng thương, rất nhiều thân tín của y, đều bị cấp dưới thiên vương lén giết. Chuyện ta bị nhốt ở tuyệt địa, trừ Tu La giáo chủ ra, người hiểu rõ tình hình hầu như đã chết hết. Nhưng Tu La giáo chủ bản thân thương thế nghiêm trọng, trong giáo tình thế thiên biến vạn hóa, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kẻ bên dưới đoạt quyền kẻ bên trong gây nguy hiểm, về chuyện của ta, y thật sự cũng không rảnh bận tâm. Như thế kéo dài đến vài năm..."
Lăng Phương thấy trên mặt Phương Khinh Trần hiện ra vẻ đau buồn, ngữ khí tiêu điều, bi thương, trong lòng căng thẳng: "Tu La giáo sau trận đại hỏa... Nghe nói các bộ của chúng đều tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ngay cả Tu La giáo chủ cũng thay đổi người. Vậy, té ra kẻ tương trợ Phương hầu vị giáo chủ kia... Y thật... Đã chết?"
Phương Khinh Trần thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy bi thương.
Lăng Phương cũng chẳng hơi đâu nhọc lòng lo cho Tu La giáo chủ khổ sở lòng tốt đặt không đúng chỗ kia, chẳng qua chỉ lo lắng thay Phương Khinh Trần: "Phương hầu ngài..."
Phương Khinh Trần lắc đầu, thở dài: "Mấy năm, ta bị vây ở tuyệt địa, lòng nóng như lửa đốt, mỗi ngày không ngừng vận công, một chút công lực chưa từng có cũng đã ngưng tụ, chậm rãi đẩy độc trong người ra, từng bước khai mở cơ quan, một hồi vòng vo thử phá mê trận, không thể tưởng được, chờ tới lúc ta thấy ánh mặt trời, đã thành cảnh còn người mất..."
Giờ khắc này, người thần sắc bi thương đến không thể nói rõ, nhìn thấy Lăng Phương trong lòng hổ thẹn vô cùng. Đều là bọn hắn, những kẻ này vô dụng quá thôi, Phương hầu vừa đi, liền tan đàn xẻ nghé, chẳng kẻ nào chịu chân thành hợp tác, vì nước dốc sức. Trơ mắt nhìn người Tần xâm chiếm quốc thổ, bọn hắn còn ở nơi này nội đấu không ngớt. Phương hầu ở nơi không thấy ánh mặt trời khổ sở vật lộn, ngày ngày dày vò, bọn hắn lại giương cờ Phương hầu đánh nhau, hô khẩu hiệu đại nghĩa, đi làm những việc vô sỉ tranh quyền đoạt lợi kia!
Suy nghĩ đến điều này, quả thật thẹn không có chỗ chui, hắn hận không thể quỳ gối dưới chân Phương hầu, vô cùng hối hận tự trách một phen. Phương Khinh Trần lại đúng lúc thở dài một tiếng: "Một quốc gia tốt đẹp, đi đến tình trạng bây giờ, dân chúng lầm than, đều là sai lầm của ta."
Nét mặt Phương Khinh Trần cực kỳ ảm đạm. Lúc này đây, tất cả đều không còn làm ra vẻ nữa.
Ước chừng đã bị động chạm đến tâm can rồi, dù người đương thế không hiểu rõ ẩn tình đi nữa. Tự lừa dối chính mình thật khó khăn.
Lăng Phương không nhẫn nại nữa, phẫn nộ nói: "Phương hầu, là bệ hạ người nghi kỵ ngài, là Tu La giáo chủ y tương trợ ngài ngược lại hại ngài! Những năm gần đây, ngài một mình bị vây ở tuyệt địa, vì quốc gia, dân chúng khổ sở vật lộn không chịu vứt bỏ, ngài sai ở đâu? Có sai, đều sai ở những kẻ trong quân ngũ chúng tôi này, chúng tôi... Chúng tôi uổng phí là nam nhi! Không có khả năng bảo vệ quốc gia, chỉ biết tàn sát lẫn nhau! Có sai, cũng là Tu La giáo chủ sai, y hành sự tuỳ hứng, tùy tiện, chỉ theo sở thích bản thân, bất chấp người trong thiên hạ khổ nạn..."
"Y cũng là một lòng muốn cứu ta, tuy rằng làm chuyện không phải, nhưng mà..." Phương Khinh Trần phát hiện lòng xuất hiện chút lương tâm hiếm thấy, cảm thấy được ít nhiều phần có lỗi với bằng hữu, tiện thể cũng giả bộ ra vẻ rộng lượng: "Ta không muốn nghe được có kẻ trách cứ y như thế".
Lăng Phương lòng cảm động, lộ vẻ xúc động nói: "Phương hầu trước đến giờ chỉ nhớ ân nghĩa, không ghi tội, lòng dạ khoan dung thế kia, tính tình nhân hậu, kẻ thô thiển như tôi đây cả đời cũng học không hết. Phương hầu không muốn nghe người ta mắng Tu La giáo chủ, tôi sẽ không mắng, chỉ tại trong lòng tôi, y dù có bản lĩnh, vẫn là một kẻ tuỳ hứng vô tri, là kẻ thất phu, thảo mãng tùy tiện làm xằng, làm bậy".
Phương Khinh Trần cười khổ: "Lăng Phương, ngươi nghĩ ta thật tốt quá, kỳ thật, ta..." Người thảm đạm lắc đầu: "Ta làm sao được coi là người tốt chứ".
Lại là một câu không đầu không đuôi thực tâm nói ra. Chỉ có điều, lời từ tâm người nói ra, là vì người biết rõ, kẻ trước mắt nghe xong lời này, chỉ biết càng phát ra càng cho rằng đây là lời khiêm tốn, càng phát ra càng cho rằng người muốn đem lỗi lầm của thiên hạ ôm vào thân gánh vác, do đó càng kính trọng người hơn nữa, kính trọng người, vì người lo lắng, vì người bất bình.
Thần sắc ảm đạm bi lương, ở cái nơi sâu thẳm đáy lòng không còn thấy ánh mặt trời kia, Phương Khinh Trần cúi thấp đầu cười nhạt.
Phương Khinh Trần à Phương Khinh Trần... Cho dù là một người phụ cả thiên hạ, cho dù là một người liên lụy cả muôn dân, thì thế nào chứ?
Ta còn có thể đem toàn bộ lỗi lầm đẩy cho người, toàn bộ công đức gom vào mình!
Nói cái gì lạnh lùng, độc ác, dối trá, ti tiện? Tiêu Viễn Phong, Trác Lăng Vân! Các ngươi có thúc ngựa cũng chẳng theo kịp ta!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét