Chương 3: Hổ bì đại kỳ
Khinh Trần đối với Tiêu đại tiểu thư không có hứng thú gì, Tiêu đại tiểu thư gặp được người quen của huynh trưởng. Lúc này mà giả lả như không quen, đằng sau có truy binh đang đuổi, trong lòng có thể nào không khủng hoảng? Tuy là buồn bực, xấu hổ đến cực điểm, đoản kiếm kia đang giơ lên quá nửa, cũng phải bỏ xuống.
"Ngươi... ngươi nếu đã có giao hảo với huynh trưởng ta, nếu có thể bảo hộ ta trở về, ta sẽ bảo đại ca ta trọng thưởng hậu hĩnh cho ngươi".
Nàng lần này rời nhà trốn đi, trải qua vô số chuyện, giờ phút này đã hiểu rằng phải dẹp bỏ cái kiểu cách tiểu thư đi. Thế nhưng vẫn không bỏ đi được cái tư thái dáng vẻ, tuy rằng không đến mức như kiểu nhếch mép ra lệnh, lúc nhờ người ta tương trợ, nàng vẫn có chút dè dặt, nói không lên được một chữ "cầu" này.
Khinh Trần cười khanh khách: "Thưởng cho ta?".
Ngữ khí của người này cổ quái, khiến cho Triệu Vong Trần phải ngạc nhiên liếc mắt nhìn qua, vị đại tiểu thư này vẫn còn vô tri vô giác, ngây ngô gật đầu nói: "Huynh trưởng ta là ngự mệnh thảo tặc đại tướng quân, quan nhất phẩm, tay nắm quyền cao..."
Nghe quan hàm uy vũ như vậy, Khinh Trần thấy toàn bộ sự việc có gì đó không phải, cảm giác kỳ lạ như thể mấy đời đã trôi qua.
À, không sai, đã qua mấy đời rồi...
Người nọ cười như không cười, kèm theo vài phần chế nhạo bảo: "Quan nhất phẩm, tay nắm quyền cao? Vậy thì thật không dễ dàng. Coi quản một mẫu, ba phần đất, tự mình lập tiểu hoàng đế ba tuổi, tự mình khắc ấn vua, tự mình phong tướng quân cho mình, chắc cũng tự mình dựng lên cả thánh chỉ..."
Tiêu Hiểu Nguyệt mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa giận: "Không được lấy đám người kia so với huynh trưởng ta! Huynh trưởng ta lập vua mới, là huyết mạch hoàng gia thật! Kinh thành thất thủ, phế vua bị điên, nếu không lập hoàng thượng, quân vị bất chính, dựa vào cái gì mà kêu gọi thiên hạ anh hùng? Ngày đó người Tần lấy mệnh lệnh của hoàng đế bị điên mà triệu chư quân vào kinh, tướng lĩnh khắp nơi, làm thế nào thoái thác? Huynh trưởng ta quyết đoán kịp thời, cung phụng bảo vệ đất đai hoàng tộc vì vua, vậy còn không phải vì đại cục?"
Khinh Trần trên mặt vẫn y nguyên dáng cười khiến Tiêu Hiểu Nguyệt nhìn phải phát cáu: "Đương nhiên là vì đại cục. Chỉ tiếc rằng huyết mạch hoàng thất tuy rằng suy bại, nhưng tốt xấu gì vẫn còn lại mấy người. Những tướng lĩnh một lòng vì đại cục suy nghĩ, khắp nơi không thiếu. Cho nên, mọi người dù cho có lập hoàng đế, người Tần đánh hay không đánh cũng chẳng sao cả, ở trong nước khẩn trương tranh luận xem ai là người chính thống mới là quan trọng nhất".
Tiêu Hiểu Nguyệt từ trước đến nay xem gia môn là quang vinh, trước mắt mình nam tử này lại hết lần này tới lần khác đem huynh trưởng ra nói này nói nọ, nàng tức giận trong lòng, bất chấp mọi thứ, chỉ muốn to mồm tranh cãi:
"Cái thứ chỉ thấy lợi ích trước mắt, sao có thể đánh đồng cùng huynh trưởng ta? Lũ hèn nhát đó gặp phải cờ lệnh quân Tần liền dỏng tai nghe ngóng rồi chuồn mất, huynh trưởng ta từng cùng người Tần giao thủ, vì chống trả người Tần mà đổ mồ hôi và máu! Huynh trưởng ta là trọng thần chi quốc, tay nắm trọng binh, huynh ấy từng đi theo Phương Hầu kháng Tần nhiều năm, là đệ tử đắc ý của Phương Hầu..."
"Đệ tử của... Phương Hầu?" Nam tử trước mặt vẻ mặt càng cổ quái: “Theo ta biết, Tiêu đại tướng quân so với Khinh Trần còn lớn hơn vài tuổi nữa."
"Ngươi đúng là đồ vô lễ, sao dám gọi thẳng tên Phương Hầu? "Tiêu Hiểu Nguyệt mắng một tiếng rõ to: "Trước giờ là người lạc quan, Phương Hầu mặc dù trẻ tuổi, nhưng lo liệu việc quân mấy năm, trên dưới quốc gia có tướng lĩnh nào không phục ngài? Phương Hầu dù chưa chính thức thu nhận đệ tử, nhưng khi đó huynh ấy từng đi theo dưới trướng ngài, được ngài chỉ bảo cách làm tướng lĩnh, hiện tại đều tự nhận là đệ tử Phương môn, luôn cho rằng đấy là vinh quang! Ngươi là kẻ tầm thường, làm sao có thể hiểu được Phương hầu phong thái hào hoa phong nhã, khí độ ý chí thế nào..."
Nói đến nhân vật huyền thoại như vậy, nàng không tự chủ được lộ ra vẻ say mê khâm phục.
"Khí độ... ý chí?? "
Khinh Trần từ lúc trở lại tiểu lâu, cũng chẳng muốn đi điều tra về mình và bản ghi chép liên quan đến mình. Lần này vào đời, lại bí mật đi lại ở chốn hoang dã. Mặc dù ở chỗ bế tắc nhưng với kiến thức và tài trí của mình, theo tin tức mà Triệu Vong Trần nói cho biết, trong tin tức, cũng có thể suy đoán tình hình chung của thiên hạ được chín mười phần. Nhưng mà, đối với "sự nổi danh" "sau khi chết " của mình, người này từ trước đến nay chưa từng quan tâm qua. Giờ phút này bỗng nhiên đối mặt, cái mùi vị trắc trở, phiền muộn này không biết phải nói thế nào.
Người không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí cực không vui, cực bất mãn .
Triệu Vong Trần đứng yên bên cạnh cẩn thận liếc nhìn người này một cái, nghĩ thầm rằng hay là Phương công tử và nhân vật huyền thoại kia có chuyện gì không hay.
"Ngươi có ý gì?" Tiêu Hiểu Nguyệt mặt biến sắc, nắm chặt đoản kiếm. Nàng mặc dù chưa từng gặp qua Phương Khinh Trần, nhưng nghe huynh trưởng nhà mình nói qua vô số nào là Phương Hầu thế nào, Phương Hầu ra sao, tâm hồn thiếu nữ, liền cũng xem huyền thoại kia là thần tượng, quyết không dung người nào dám sỉ nhục người ta một chữ nửa câu.
Triệu Vong Trần thấy công tử dường như nhắm mắt suy tư, nghỉ ngơi, không thèm đếm xỉa tới vị đại tiểu thư này, trong lòng than khổ. Hắn sợ cô nương này nhất thời tính khí kiêu căng phát tác nhào lên, sau đó nếu có chuyện không hay xảy ra, thì không tốt lắm. Muốn mở miệng nhắc nhở nàng rằng phía sau còn có người đuổi cô kìa, cô còn ngu ngốc ở nơi này đứng đực ra đó, chờ người ta đến bắt sao? Không bằng chạy nhanh tới chỗ khác đi... Lời nói đã đến miệng, nhìn qua Phương công tử, rồi lại nuốt xuống.
Phương công tử này không thể ngờ được, nếu đã nghĩ tới, sao hắn lại không nói ra, tất nhiên là có đạo lý của hắn. Không biết công tử cuối cùng là tính toán ra sao. Ai da, vị cô nương này, cô tự cầu phúc cho chính mình đi.
Nghĩ đến đây, hắn thầm nói lời tạ lỗi, từ phía sau công tử tiến lên phía trước hai bước, trong lúc ấy cố ý vô tình che một nửa cô gái này và công tử, rồi chuyển hướng sang đề tài khác: "Nếu Tiêu Tướng quân là đệ tử Phương Hầu, Trác Tướng quân cũng là truyền nhân của Phương hầu, ông ta ở trong quân cúng bái linh vị Phương Hầu, vì sao hai người bọn họ lại muốn đánh nhau?".
Tiêu Hiểu Nguyệt giận dữ nói: "Hai nhà chúng tôi vốn là thân giao, ông ta và huynh trưởng ta lại cùng ở dưới trướng Phương hầu nhiều năm. Thế nhưng, huynh trưởng ta lập tân quân, ông ta lại không niệm tình hai nhà có ân nghĩa, coi nhẹ quốc gia đại cục, truyền hịch thiên hạ, nói nên vì Phương Hầu trả thù, không chịu xưng Sở thần, lại tố cáo huynh trưởng ta tự ý lập ngụy đế, danh phận bất chính! Không chịu cùng huynh trưởng ta chống đỡ tân triều đã không nói, còn kêu gọi thiên hạ thảo phạt huynh trưởng ta..."
Nói đến đoạn thương tâm, Tiêu Hiểu Nguyệt rơi nước mắt, nói không nên lời được nữa.
Triệu Vong Trần gãi gãi đầu.
Nói đoạn: "Nghe nói Phương Hầu gia là do Sở vương bức tử, Trác Tướng quân vì Phương Hầu nên biểu đạt có phần hơi cảm tính..."
Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía sau chủ nhân thấp thoáng tiếng cười. Cô gái trước mặt lạnh lùng cười nói: "Cảm tính cái quái gì, chẳng qua là muốn tranh thủ kiếm danh phận đại nghĩa mà thôi. Phương Hầu năm đó trước khi về kinh, đã từng bao lần giao phó, toàn bộ tướng lĩnh bảo vệ quốc gia, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không thể thất trách, không thể oán hận triều đình. Ông ta ngay cả nguyện vọng cuối cùng của Phương Hầu cũng không tôn trọng, có đúng là thật lòng thật dạ vì ngài báo thù không?"
Tiêu Hiểu Nguyệt càng nói càng giận dữ: "Ông ta bất quá ỷ trong tay thế lực mạnh mẽ, không chịu khuất phục xưng thần, lấy cái chết của Phương Hầu để ổng làm thần giữ cửa mà thôi! Đại ca của ta nói, đừng nhìn ông ta mỗi ngày ở trong quân cúng bái bài vị Phương Hầu, rồi tới sinh thần, ngày giỗ của Phương Hầu ra trước toàn quân mà kêu gào, khóc lóc, nếu mà Phương Hầu dưới suối vàng biết được, hiển linh vào mộng, ông ta thế nào cũng sẽ bị dọa đến mức không dám đi ngủ..."
"Không thể nào?" Triệu Vong Trần khó có thể tin nổi.
"Hừ." Tiêu Hiểu Nguyệt tức giận nói: "Ông ta bây giờ chuyện đã làm cũng đã làm rồi, có điểm nào xứng làm truyền nhân anh hùng cái thế của Phương Hầu? Dưỡng da hổ dựng cờ lớn (*Lạp hổ bì tố đại kỳ: nghĩa là mượn danh thứ gì đó để đánh bóng mình, ý THN là Trác tướng quân dùng tên tuổi của Phương Hầu để nâng cao thế lực mình*), tên tuổi anh hùng của Phương Hầu đã thành cái bàn đạp bằng đá để ông ta chùi chân..."
"Đủ rồi." Nam tử thản nhiên mở lời, ngữ khí cũng không hề nặng, nhưng đủ để cho oán khí ngút trời của Tiêu Hiểu Nguyệt bị sửng sốt mà im bặt.
Dùng chiêu bài Phương Khinh Trần và lập hoàng đế bù nhìn thì cũng đều như nhau mà thôi, không nói tới quang minh chính đại, cũng không có gì đáng chỉ trích. Cô một khi đã không cảm thấy được huynh trưởng của mình có điều gì không phải, thì cũng không nên miệng lưỡi không xương, tùy ý công kích người khác".
Là con người ai cũng đều có tạp niệm tư lợi, muốn bản thân tranh thủ nhiều lợi ích nhất.. Trong tay nắm quyền lực càng lớn, trong lòng ắt càng sinh nhiều dục vọng.
Cho nên, đều rất bình thường. Mọi thứ hết thảy đều bình thường.
Phương Khinh Trần giọng nói lãnh đạm, kèm theo chút gì đó nhạt nhẽo, chán ngán vì không còn hứng thú nữa.
Tiêu Hiểu Nguyệt lại càng tiếp tục nói: "Đây không phải là công kích, là nói sự thật mà thôi. Nếu như Phương Hầu sống lại, cực kỳ khẩn trương, cực kỳ muốn mưu hại Phương Hầu, chỉ sợ sẽ là ông ta!".
"Nếu huynh trưởng cô lập tiểu hoàng đế kia là kẻ thông minh lanh lợi, với chính vụ nghe một mà hiểu trăm, vậy cực kỳ khẩn trương, cực kỳ muốn người kia chết sẽ là ai?" Khẩu khí trong giọng nói hàm chứa ý mỉa mai, vừa nói xong Tiêu Hiểu Nguyệt lập tức mặt mày tái xanh.
Triệu Vong Trần cũng chưa từng thấy Phương công tử bực bội qua, lúc này nghe Phương công tử ngữ khí càng lúc càng không có thiện cảm, trong lòng có chút sợ hãi ẩn chứa. Vội vã chuyển hướng đề tài: "Nếu Trác Lăng Vân và Tiêu Tướng quân đã là đối thủ rồi, Tiêu tiểu thư làm thế nào lại ở chỗ này?"
"Ta..." Tiêu Hiểu Nguyệt mới vừa cứng rắn không bao lâu nước mắt lại từ từ muốn rơi, cúi đầu, không nói nên lời.
"Còn có thể vì cái gì? Tiểu thư xinh đẹp, tôn quý, đương nhiên là cho rằng, trời đất bao la, gia sự là quan trọng nhất. Ca ca muốn cùng người thân của kẻ trong lòng mình đánh nhau, đại tiểu thư phải cư xử như thế nào đây? Khuyên không được ca ca, đành phải đi tìm người trong lòng. Tiểu thư nhất định cảm thấy rằng mình tình sâu nghĩa nặng, yêu chàng thì tất nhiên chàng với nàng cũng thế, vì tình mà si, chỉ tiếc..."
Nghe lời nói thê lương như vậy, Triệu Vong Trần có chút bất an. Tiêu Hiểu Nguyệt tính tình kiêu căng thế, nghe người ta mỉa mai thế, cũng không hề thẹn quá hoá giận, ngược lại còn cao giọng khóc lớn: "Ta chỉ muốn nhờ chàng ta đi khuyên nhủ anh họ chàng, hai nhà không nên đánh nhau, sai chỗ nào? Ta toàn tâm toàn ý, thầm mong tất cả mọi người đều tốt đẹp, thầm mong đừng có ai chết nữa, vậy có gì sai? Ta vì nhà bọn họ, mà cùng đại ca làm ầm làm ĩ bao nhiêu, ca ca thương yêu ta như thế, lần đầu tiên động thủ đánh ta, đánh ta một bạt tai, còn đem ta nhốt lại! Ta từ trong nhà trốn ra, nghìn dặm, vạn dặm mà tìm đến chàng, ta vì cái gì chứ? Ta chỉ nghĩ, chàng có thể khuyên Trác Lăng Vân được, mà lỡ như khuyên không được, ta và chàng cùng nhau lặng lẽ ra đi, ta không màng làm tiểu thư, chàng không làm thiếu gia, mặc kệ tương lai ai được thiên hạ, ai nắm quyền, chúng ta miễn được ở bên nhau là tốt rồi, ta có gì là sai... Chàng đã không chịu giúp ta, không chịu theo ta thì thôi đi, vì sao còn muốn bắt ta lại uy hiếp đại ca của ta, chàng làm sao có thể nhẫn tâm, độc ác đến như vậy..."
Nữ tử si tình bị đàn ông phụ tình, cô gái xinh đẹp như thế mà khóc lóc như lê hoa đái vũ (*khóc như hoa lê vương đầy những giọt nước mưa*). Triệu Vong Trần suýt nữa là cùng với nàng ra sức mắng nam nhân kia, thấy Phương công tử vẫn nghiêm nghị, đối xử lạnh nhạt, sắc mặt không đổi.
Có gì sai đâu, chẳng qua là xem tình yêu của mình quá to tát, quá nặng nề, mù mờ không hiểu đạo lí đối nhân xử thế biến động bất ngờ.
Có gì sai đâu, chẳng qua là không thể tưởng được, tình yêu của nữ nhân với nam nhân, với nam nhân còn hoài bão phía trước, việc khác đều xem là nhỏ nhặt không đáng kể.
Có gì sai đâu, chẳng quá vì được cưng chiều, được che chở, được quan tâm, chăm sóc quen rồi. Chưa bao giờ hiểu, vốn dĩ thế giới này không phải chỉ xoay quanh mỗi mình mình. Vốn dĩ có rất nhiều chuyện, không phải mình làm nũng, khóc lóc hai ba tiếng, là có thể giành được, cầu được.
Rõ ràng biết thế cục đã đi đến bước đường này, lại còn trốn nhà chạy đến chỗ địch, toàn tâm toàn ý ở nơi kia, lúc nhung nhớ tư tình, yêu đương ngọt ngào, không biết nàng có nhất thời nửa khắc nghĩ tới huynh trưởng nhà mình lập trường, hoàn cảnh lúng túng, khó xử như thế nào hay chăng.
Thà trách cứ người khác vô tình, không bằng oán chính mình ngây thơ khờ khạo.