Thứ Ba, 29 tháng 1, 2013

[Vietsub] [Cut] Bạch Y Cô Tửu VS Ngân Giang Nguyệt


Bạch Y Cô Tửu VS Ngân Giang Nguyệt

Phích lịch kinh hồng chi đao kiếm Xuân Thu chương 20

Phởn nhất là tập này, thằng cẩu công công cuối cùng cũng ngỏm =))))))))))). Anh em tề tụ, hận thù giải quyết xong, tội lỗi cũng đã chịu phạt. Biên kịch cho ta bay trên mây phiêu phiêu xong sang phần sau đạp ta rớt từ trên mây thẳng xuống chín tầng địa ngục luôn.

Ỷ mỹ nhơn của ta :(( Thằng cẩu con vừa chết đã lòi ra thêm 1 tên lão cẩu. Hận!!

Cái số hồng nhan bạc phận nó thế...

Thật ra ta muốn sub cái đoạn bẹt xin của 2 pé cơ, mà chẳng ai up HD cho ta cả huhuhu. Ta ham hố lắm, SD ko có hứng sub...


Thứ Tư, 23 tháng 1, 2013

[Vietsub][Phích lịch] Si tình quan

Si tình quan - Ải si tình
Phần oanh động võ lâm + Đao kiếm Xuân Thu
Nguồn tudou


"Cả đời này ta chỉ công nhận đao của một người, Bạch Y Cô Tửu Ỷ La Sinh"
Kiếm túc cao ngạo là thế, ngang ngạnh cứng đầu là thế. Vậy mà rơi lệ biết bao lần chỉ vì một người Bạch Y Cô Tửu - Ỷ La Sinh. Một lần mất đi, đau khổ biết bao nhiêu, lần thứ hai mất đi, y trở nên thảm hại, sầu não, tuyệt vọng. Lang thang trong đêm chỉ để gọi tên một người, ôm vò rượu, uống cho say trên chiếc thuyền trôi sông.
Ta đã từng nói: "Nước mắt của Ý Kỳ Hành ta thực sự rất trân quý, ngay cả chính ta cũng chưa từng bao giờ thấy qua, vậy mà cái ngày đệ thân vong, đã khiến ta lần đầu tiên rơi lệ"...
Nói xem:
Làm như vậy có đáng không? Lấy một mạng đổi một liều thuốc, có đáng giá không?
Trích lại một câu mà ai đó đã nói:
Vì bằng hữu chết không khó, khó chính là tìm được một bằng hữu có thể vì mình mà chết. Ý Kỳ Hành đã có được một bằng hữu như vậy...
Lão Cẩu mi hãy chờ xem, sẽ có 1 ngày Ỷ La Sinh đánh bại mi!!!!!!


Mình đang bị cuồng phần này, laptop đt blog tràn ngập hình bạn Bạch Y Cô Tửu, ôi trời ơi =.=...

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

TLTT Q6 Chương 4

Chương 4: Sinh tử nhất niệm

Hiểu Nguyệt khóc mãi không ngừng, Khinh Trần có chút phiền lòng: "Khóc cái gì? Đã phụ tình mà còn thả cô trốn ra, chung quy là vẫn còn niệm vài phần tình cũ. Cô muốn hắn làm sao bây giờ? Cô dù gì cũng là em gái của đại địch, nghênh ngang chạy đến tìm hắn, cũng may hắn là huynh đệ của Trác Tướng quân, bằng không đến lúc hai quân đối địch, chỉ bằng cái tội danh lén lút gặp người của quân địch, hắn khi đó dù có trăm cái đầu, cũng rơi hết cả rồi".

Tiêu Hiểu Nguyệt ngơ ngác lau nước mắt: "Ngươi cho là, là chàng ta thả ta trốn ra?".

Khinh Trần ngay cả nói cũng lười. Vậy còn phải hỏi nữa sao? Chỉ bằng mớ kiến thức tẻo teo của vị đại tiểu thư này, cho dù có bị người ta đem bán cũng sẽ phấn chấn, vui vẻ mà giúp người ta đếm tiền. Đang ở trọng địa quân địch, bên trong đại quân nếu không phải có người cố tình thả, nàng ta có thể chạy thoát được sao?

Tiêu Hiểu Nguyệt mắt sưng húp, sững sờ một lúc lâu, lắc đầu: "Ta cũng hy vọng là chàng thả ta đi. Nhưng chàng không có. Chàng nói láo gạt ta ở lại trong phủ chàng, lén lút dặn dò kẻ hạ nhân trông giữ ta, chờ đại ca của ta phát đại binh, đến lúc đó, sẽ đem ta áp giải ra trước trận mà sỉ nhục. Là A Hổ nghe trộm được lời này, bảo ta nhanh chạy trốn, vậy mà chàng, còn dẫn theo người đến truy đuổi ta. A Hổ liều chết thay ta chặn hậu, bị chàng bắt đi, Chàng... Chàng chỉ... chỉ là... Không có ra lệnh bắn tên, bắn chết ta mà thôi. "

Tiêu Hiểu Nguyệt cuối thấp đầu. A Hổ là nhũ huynh ta, ta bị đại ca nhốt ở trong phủ, ta van xin huynh ấy vội, mới tìm được cơ hội trốn đi. Dọc theo đường đi cũng đều là huynh ấy săn sóc, ta mới có thể đi được đến đây. Chàng ta cũng biết, thế nhưng, chàng vẫn không chịu buông tha huynh ấy..."

Khinh Trần lập tức mất hứng thú. Con trai của nhũ mẫu à, xem ra lại là một luận điệu cũ rích, kiểu chuyện xưa lắc xưa lơ. Chuyện nhàm chán, không thú vị, càng không liên can đến mình.

Tâm tư Tiêu Hiểu Nguyệt đều đặt vào người yêu, cứ lẩm bẩm tự nói: "Chàng ta không giết ta, là bởi vì ta sống còn có ích hơn so với chết. Với chàng, ta còn có chỗ dùng được..."

Triệu Vong Trần thấy Phương công tử tâm tư đã không biết phiêu phiêu nơi nào rồi, Tiêu Hiểu Nguyệt lại không nhìn ra đối phương căn bản đã không còn hứng thú nghe, hình như vẫn muốn nói tiếp, đang cân nhắc bản thân làm sao để cắt ngang, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng xua tay ra hiệu cho cô nương kia: "Đừng lên tiếng!".

Tiêu Hiểu Nguyệt giật mình, tập trung suy nghĩ lắng nghe, bước chân lên xuống hỗn độn, lời nói, đối thoại mơ hồ, còn có tiếng binh khí, giáp vị va chạm từ ngoài cửa âm ỷ truyền vào. Nàng trong thoáng chốc mặt cắt không còn hột máu, tái nhợt.

Quan binh lục soát vùng núi, đã đuổi tới.

Tiêu Hiểu Nguyệt hoàn toàn tuyệt vọng, đoản kiếm giơ lên. Dù gì chăng nữa, nàng cũng không thể để bọn chúng đem nàng ra uy hiếp đại ca...

Triệu Vong Trần chạy nhanh lùi về bên cạnh Khinh Trần, lúng túng lạy lục, cầu xin: "Công tử, người nghĩ biện pháp đi. Những quan binh kia thấy chúng ta và cô ta ở cùng một chỗ, cũng sẽ coi chúng ta là đồng đảng mà xử lý..."

Khinh Trần thở dài, trợn mắt, phẩy tay áo đứng lên.

Tiếng thở dài nhẹ hẫng này, không phải vì bất đắc dĩ, mà là thoải mái. Giống như ngàn sợi vạn sợi tơ phiền não, trăm ngàn rối rắm do dự, đều vào giờ khắc này bị một đao chặt đứt.

Người này chẳng qua chỉ thản nhiên đứng lên như thế, Triệu Vong Trần lại cảm thấy, người trước mắt giống như mũi dao lạnh bị tuốt khỏi vỏ, vẻ uể oải, thong thả gột sạch, chỉ còn lại nét sắc sảo, lạnh lẽo.

Bên kia Tiêu Hiểu Nguyệt có ý định tự sát, mặc dù ý chí kiên định, tay giơ lên, lại run rẩy không chịu nghe nàng sai khiến, nặng trịch đâm mãi không đi. Đang định nhắm mắt liều, thử cắn răng tự sát, khóe mắt lại thoáng thấy con người kia vẫn thản nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, trong lúc phẩy tay áo, tay nàng đang nắm đoản kiếm không hiểu vì sao mà đau xót, tê rần, buông thõng xuống phía dưới. Nàng dùng hết sức lực toàn thân mà nắm, mới không khiến lưỡi dao sắc bén phòng thân kia rớt xuống mặt đất.

Khinh Trần hơi nhíu mày. Không hề lường trước được, một người con gái sống trong ấm êm, nhung lụa trưởng thành như thế mà trong xương cốt quả thật lại tồn tại vài phần can trường của võ tướng.

Tiêu Hiểu Nguyệt nghe được phía sau có tiếng kinh ngạc lẫn mừng rỡ hét lớn: "Tìm được rồi!" Hoảng sợ quay người lại, thấy ở ngoài cửa miếu, đã chi chít mấy chục binh sĩ rồi. Đi đầu là một gã tướng lĩnh, vóc dáng khôi ngô, mang khuyên hình báo, khuôn mặt đầy râu quai nón đen xì, bẩn thỉu rối bời, làm người ta nhìn phải sợ hãi.

Không đợi Tiêu Hiểu Nguyệt lấy lại tinh thần, nghe người nọ quát một tiếng: "Tất cả đều bắt cho ta!".

Tiêu Hiểu Nguyệt nghiến răng, không còn chần chừ do dự nữa, xoay tay lại lia mũi kiếm hướng cổ họng vụt qua!

Bên tai nghe tiếng kinh hô, trước mắt trời đất tối sầm lại, trong tay đột nhiên trống không. Ngước mắt liếc nhìn, trong mắt nhìn thấy chỉ có mỗi bóng dáng người nọ gánh vác cả đất trời.

Phương công tử kia làm thế nào trước tượng thần lướt qua Tiêu Hiểu Nguyệt, rồi đoạt mất đoản kiếm, thực tế chẳng ai thấy rõ. Cứ thế ngắm nghía đoản kiếm sắc bén giữa ngón tay rồi thản nhiên hướng về phía mấy kẻ ngoài cửa hỏi: "Tướng quân xưng hô thế nào?".

Tướng quân cao to kia, bất giác thụt lùi từng bước, sau, ý thức được bản thân đang sợ hãi, vội ưỡn ngực: "Tả vệ quan Cao Đào dưới trướng Trác Tướng quân, ta phụng mệnh đến đuổi bắt đào phạm, ngươi nếu như không liên can, mau mau rời khỏi".

Khinh Trần mỉm cười. Bây giờ không còn yêu cầu bắt tất cả rồi. Gã này thoạt nhìn như một mãng phu cương trực, bên trong thật ra lại là một nhân vật biết tùy cơ ứng biến.

“Cao Tướng quân muốn đem đào phạm áp giải đi gặp Trác đại tướng quân?".

"Trác Tướng quân trăm công ngàn việc, sao có thể lao tâm khổ trí vì việc cỏn con này. Việc này tự có Lăng Phương tướng quân chỉ huy lùng bắt, bắt được người rồi, trước tiên áp giải đến Vĩnh Yên thành dưới chân núi, chỗ Lăng tướng quân bên kia”. Người nọ vừa hỏi, Cao Đào liền một đáp, ôn thuần thuận theo tự nhiên như thế, ngay cả chính gã cũng có phần kinh ngạc.

"Lăng Phương? Bộ khúc trường của Trác Tướng quân?".

"Chẳng lẽ các hạ biết Lăng tướng quân? Năm đó Trác tướng quân ở dưới trướng Phương Hậu, Lăng tướng quân từng là bộ khúc trường của Trác Tướng quân, đến nay chính là trợ thủ đắc lực của Trác Tướng quân, là thân tín ái tướng”.

Cao Đào thần sắc kính cẩn. Người trước mắt tuy rằng phong trần đầy người, ăn vận không có gì lạ, nhưng ẩn ẩn đầy uy thế, khí độ, đúng là kể cả Trác đại tướng quân nhà ta cũng không thể so bì. Tại chỗ kỳ lạ này, gặp được người kỳ lạ, gã có thể nào không gia tăng vài phần cẩn trọng.

"Thật có duyên gặp vài lần".

"Ra là bạn cũ, vậy mọi chuyện cũng dễ ăn, dễ nói rồi. "Cao Đào nỗ lực để khiến vẻ mặt hung ác từ khi mới lọt lòng phơi bày ra nét tươi cười, chân thành nhất".

“Phụng lệnh tướng quân... "

"Ta tất nhiên không dám quấy rầy tướng quân làm công sự, chẳng qua là nhiều năm không gặp cố nhân, có chút tưởng niệm, không biết là lúc tướng quân áp giải phạm nhân, có muốn tiện thể cùng ta đi chung một chặng?".

Dù là hỏi kiểu khách khí, nhưng Cao Đào chẳng có lý do gì lại cảm thấy trong người đổ mồ hôi lạnh. Gã thật muốn nói "không", có con trâu nào vui vẻ khi bị một con lão hổ đuổi phía sau cơ chứ. Nhưng tưởng tượng đến thân thủ đoạt kiếm của người ta ban nãy, thôi đi thôi đi, quản lai lịch người ta làm gì, trước tiên mang người trở về, ném cho Lăng tướng quân kia, thế là hết trách nhiệm của gã rồi.

“Cứ tự nhiên, mọi người cùng nhau đồng hành cũng tiện”. Cao Đào dụng lực vung tay lên: "Người đâu...". Tay chỉ phía Tiêu Hiểu Nguyệt: "Trói lại cho ta!".

Tiêu Hiểu Nguyệt tái mét, nghiêm mặt lùi lại về phía sau, ánh mắt nhìn chăm chăm hướng về một cây cột lụp xụp.

Phương công tử kia không quay đầu lại, nhưng trong khắc này lớn tiếng nói: "Tiêu tiểu thư, cô muốn dập đầu, cắn lưỡi ta cũng không ngăn cản. Chỉ tiếc cho một cái mạng của nhũ huynh cô mà thôi".

Đã định bụng hướng về phía cây cột kia đập đầu, Tiêu Hiểu Nguyệt ngẩn ra vội ngưng: "Ngươi có ý gì?".

“Tiêu tiểu thư cho rằng, nhũ huynh cô liều chết cứu cô ra ngoài, bây giờ cô chết rồi, những người đó không bắt được cô, sẽ đem phẫn nộ trút lên người ai? Nếu may mắn hắn có thể chết được thì thôi không nói, càng đáng sợ hơn là ngay cả muốn chết cũng không thể được!".

Tiêu Hiểu Nguyệt thoáng sửng sốt, rồi bỗng tức giận chỉ phía Cao Đào hét lớn: "Trác Tử Vân ở đâu? Chàng ta làm gì A Hổ rồi?"

Cao Đào lạnh lùng đáp: "Tử Vân tướng quân nghe lệnh dưới trướng đại tướng quân, chuyện của tiểu thư, hiện tại đã giao toàn bộ cho Lăng tướng quân phụ trách. A Hổ gì đó, chắc hiện giờ cũng nhốt ở chỗ Lăng tướng quân".

Tiêu Hiểu Nguyệt nghiến chặt răng: "Được, Trác Tử Vân trốn không dám gặp ta, ta bây giờ thật muốn đi gặp chàng! Cùng lắm thì chết, có gì đáng sợ chứ? Ta và các ngươi đi!"

"Tốt! Cô đã sảng khoái như thế, vậy... "

"Cao Tướng quân!" Phương công tử giọng điệu ôn hòa nói: "Tiêu tiểu thư dù sao cũng là thân nữ nhi. Nếu để cho binh lính trói, tổn hại danh dự của nàng ấy rồi, chẳng phải là chặt đứt đường sống của nàng sao. Tiểu thư là người tôn quý, với cuộc đại chiến sau này, có tác dụng rất lớn, tướng quân chớ nên đối xử với nàng quá vô lễ".

Lời này tuy là giọng điệu khuyên giải, Cao Đào lại không cảm thấy có nửa phần mặc cả, ngẫm lại Tiêu Hiểu Nguyệt kia quả thật tính khí mãnh liệt, vừa rồi có ý đồ tự tử qua, thật đúng là không thể làm mạnh tay được. Liền nói ngay: "Đã có tiên sinh nói hộ, mọi việc đều thương lượng được". Gã đảo mắt hướng Tiêu Hiểu Nguyệt: "Tiêu tiểu thư, tôi sẽ tin cô một lần, không trói không khóa, xem cô là khách quý nghênh đón trở về, mong cô tốt nhất cũng đừng giở thủ đoạn gì, đừng khiến cho mọi người đều mất mặt".

Tiêu Hiểu Nguyệt tái nhợt, mặt nghiêm lại, chỉ hận hận hừ một tiếng, cũng không nói lời nào.

Khinh Trần ngoảnh đầu lại, hướng Triệu Vong Trần vẫy vẫy tay.

Triệu Vong Trần nãy giờ vẫn lùi về một bên liền khẩn trương chạy tới.

"Ta muốn vào trong quân. Ngươi nếu như sợ hãi, không nhất thiết đi theo ta. Con ngựa kia tặng ngươi, trên ngựa là ngân lượng, lương thực, nước uống, cũng đều thuộc về ngươi".

Ngữ khí của người này vẫn rất bình thản, nghe không ra tí cảm tình nào. Đến thì đến, đi thì đi. Phân thì phân, hợp lại hợp. Người này chung quy không thèm để ý.

Triệu Vong Trần sắc mặt sợ tới mức trắng bệch: "Công tử, cho dù là long đàm hổ huyệt, tôi cũng nhất định muốn đi theo công tử".

Chỉ thấy Phương công tử cười, cũng không có mấy phần vui thích: "Tốt, vậy đi thôi".

Triệu Vong Trần liền vội vã gỡ dây cương, dẫn ngựa, một tấc cũng không rời, theo sát phía sau người bảo hộ mà hắn đã lựa chọn, giữa một đống quan binh vô cùng cảnh giác vây quanh, đi xuống núi.

Lững thững đi xuống sườn núi phía trước, Khinh Trần miễn cưỡng quay đầu, không chút để tâm nhìn cái nơi đã lâu năm không tu sửa ấy, miếu thờ suýt thì sụp xuống.

Cửa điện bên trong mục nát, tượng Phật tan hoang, không có cả ngọn đèn dầu chiếu rọi, một màu đen kịt không thể phân biệt.

Đỉnh núi cao như vậy, một gạch một ngói, trát bùn chạm gỗ xây nên nơi cư ngụ của thần linh, tâm người trần, không thể nói là không chân thành. Nhưng mà một khi đại họa ập xuống, thần linh vô lực, cầu xin mọi cách cũng vô dụng, người trần đem vứt như đồ bỏ đi, tuyệt không do dự.

Đã từng ba bước một quỳ, năm bước cúi đầu, phủ phục bụi đất, những tín đồ leo lên trên đỉnh núi này, thực có lòng sở cầu. Nhưng liệu có ai ba bước một quỳ, năm bước cúi đầu, phủ phục bụi đất, leo lên trên đỉnh núi này, chỉ để báo đáp một thần linh đã mất đi thần lực, dĩ vãng ngày xưa liệu có từng khi nào quay đầu lại hoài niệm?

Cho dù có lông phượng và sừng lân cũng không ngăn được sự đổ nát của miếu thờ này.

Nếu như thần linh thật có linh... Nếu như thần linh thật có linh... Nếu như thần linh đã từng bị người cung phụng lại bị người vứt bỏ, quả thực đến thế gian này, những kẻ đã từng là tín đồ kia, sẽ mừng rỡ như điên chăng?

Kẻ từng từ bỏ, có thể nào không hoảng hốt.

Kẻ từng cầu nhưng không được, có thể nào không oán giận.

Kẻ từng cầu mà được rồi, có thể nào không khẩn trương, bọn chúng từ chỗ thần linh đạt được, thần linh bởi vì bọn chúng từng đối xử bất kính sẽ lại thu hồi mà chuyển ban thưởng cho người khác.

Lẽ nào không có kẻ nhất thời nhảy dựng lên, thừa dịp lúc thân thể thần linh nhu nhược, mà đánh cho thần hồn tan biến?

Sau đó bọn chúng mới có thể tiếp tục an tâm, đại từ đại bi, hướng về người trong thiên hạ mà tuyên dương kinh Phật thần điển, cuối cùng sẽ có một ngày, thần nhất định sẽ giá lâm xuống nhân gian, siêu độ thế nhân thoát ly khổ hải...

Người nọ giờ phút này bỗng ngưng bước, binh lính xung quanh cũng theo đó mà ngừng lại, có chút bồn chồn.

Khinh Trần quét mắt chung quanh, nở một nụ cười khó hiểu, rồi quay trở lại xuống núi.

Thật sự là khiến người ta kỳ vọng à!

Giờ này khắc này, Khinh Trần, rốt cuộc lại thành... Phương Khinh Trần

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2013

[Vietsub] Túy Tiên Ca - Âm Tần Quái Vật & Hoảng Nhi


Túy Tiên Ca
Âm Tần Quái Vật & Hoảng Nhi 

Couple: Thế Vô Thương + Vô Y Sư Duẫn



Túy Tiên Ca
Lời: Dạ Tiểu Đảo
Trình bày: Hoảng Nhi, Âm Tần Quái Vật
Nguyên tác: Sakura Sakura by Rin'

Dịch lời: Bạch Nhật Mộng
Biên tập + sub + kara: LuckyLui



Bạn trẻ Thế Vô Thương này có người yêu rồi mà mấy fan kia cũng ko tha =)). Cơ mà sao mv của bạn và chệ thì ít mà mv của 2 bạn trẻ này thì nhiều là sao nhở.

Chệ người yêu của anh

Tiếp theo là đoạn chàng Sư Duẫn tèo


Và tiếp nữa là cái sự chong xáng của các bạn fan




Pic này thật ba chấm... *cười gian*




Cuối cùng bonus ảnh cos của bạn Thế



Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013

[Vietsub] Cầm Sư - Âm Tần Quái Vật - [Ayaco COS]


[Vietsub] Cầm Sư - Âm Tần Quái Vật - [Ayaco COS]



MV này giành được huy chương bạc giải thưởng cá nhân ở ChinaJoy 2012

STAFF
Lời: EDIQ
Sáng tác: Âm Tần Quái Vật
Biên khúc: Lưu Thái Qua
Phối nhạc: Allen
Kịch bản: Long Mã Giáp, Ayaco Anh Phi Tuyết
Đạo diễn: Ayaco
Nhiếp ảnh: Dương Mỗ Nhân
Trang điểm: Tiểu Duy
Cùng với: Vô Kỵ
Cảm ơn: Khảo Ngư
Phối âm
Phi Tử: Miêu Tương
Hoàng đế: A Xuân
Cầm sư: Siêu Cấp Sài Chính

CAST
Cầm sư: Ayaco
Hoàng đế: Thất Hải
Phi tử + Cung nữ: Phi Tuyết
----------------------------------------------

Nội dung:

MV kể về một đôi tỉ muội, tỷ tỷ đắc sủng được hoàng đế yêu thương, muội muội là tiểu cung nữ trong cung. Tỷ tỷ vì cứu hoàng đế mà chết. Cầm sư dị tộc bị bắt và giữ lại để đàn nhạc cho hoàng đế thưởng thức, vì thù hận quốc gia mà cầm sư giấu dao trong đàn ám sát hoàng đế. Ám sát thất bại, cầm sư bị trừng trị. Tiểu cung nữ cứu anh ta. Hai người ở lâu sinh tình. Hoàng đế biết được nổi giận. Sau biết được cung nữ là muội muội của người mình yêu sâu đậm, nên đã đem tình cảm của mình ký thác lên người cung nữ kia. Chia rẽ cầm sư và cung nữ.
Cầm sư tức giận trách hoàng đế là hôn quân. Cung nữ lấy dao cắt cổ.
Hoàng đế đuổi cầm sư về cố quốc, nghĩ rằng cung nữ đã chết cầm sư uống thuốc độc mà chết. Cung nữ dùng dao rạch mặt sống cả đời cô độc trong cung cấm.
Hoàng đế cầm trâm của người xưa trên tay mà trầm ngâm nhớ về ký ức cũ.

----------------------------------------------

Chính xác là BG 100% đừng nhầm tưởng là BL hay GL nhé =)))))))

Rất thích bài này và cách dựng cốt truyện của Ayaco, khớp bài hát vô cùng. Tuy nhiên khuyết điểm là tạo hình cầm sư hơi nữ tính quá, làm nhiều người tưởng là nữ nhân cơ chứ, hoàng đế cũng chưa thấy phong thái nam nhân lắm, dáng điệu còn giống phái nữ quá cơ. Bạn trong vai cung nữ đoạn cầu xin hoàng đế diễn hơi bị cứng, nhìn mặt cứ đơ đơ sau á, nhưng bù lại cảnh bị ép lấy hoàng đế và đoạn diễn cùng cầm sư biểu đạt tốt :). Âm thanh trong các clip cos Ayaco luôn là thứ khiến mình thích nhất. Đạo cụ và cảnh quay đẹp không có gì để chê.

PS: lời thoại mình không thể chuyển ngữ được nguyên do là vì mình ko có học tiếng hoa, toàn sử dụng từ điển hán việt để tra từ, qt để edit nhanh, google translate để kiểm tra ngữ pháp. Mình có thể type lại từ bằng cách nhìn mặt chữ nhưng chỉ nhìn được với những chữ sử dụng font mặc định. Cái MV này xài font thư pháp, các nét mình nhìn ko ra được nên bó chiếu rồi +_+

À quên, bản dịch có dựa trên bản dịch của quan4. Chỗ nào mình thấy ko hợp lý thì mình có sửa lại theo ý mình.

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

TLTT Q6 Chương 3

Chương 3: Hổ bì đại kỳ

Khinh Trần đối với Tiêu đại tiểu thư không có hứng thú gì, Tiêu đại tiểu thư gặp được người quen của huynh trưởng. Lúc này mà giả lả như không quen, đằng sau có truy binh đang đuổi, trong lòng có thể nào không khủng hoảng? Tuy là buồn bực, xấu hổ đến cực điểm, đoản kiếm kia đang giơ lên quá nửa, cũng phải bỏ xuống.

"Ngươi... ngươi nếu đã có giao hảo với huynh trưởng ta, nếu có thể bảo hộ ta trở về, ta sẽ bảo đại ca ta trọng thưởng hậu hĩnh cho ngươi".

Nàng lần này rời nhà trốn đi, trải qua vô số chuyện, giờ phút này đã hiểu rằng phải dẹp bỏ cái kiểu cách tiểu thư đi. Thế nhưng vẫn không bỏ đi được cái tư thái dáng vẻ, tuy rằng không đến mức như kiểu nhếch mép ra lệnh, lúc nhờ người ta tương trợ, nàng vẫn có chút dè dặt, nói không lên được một chữ "cầu" này.

Khinh Trần cười khanh khách: "Thưởng cho ta?".

Ngữ khí của người này cổ quái, khiến cho Triệu Vong Trần phải ngạc nhiên liếc mắt nhìn qua, vị đại tiểu thư này vẫn còn vô tri vô giác, ngây ngô gật đầu nói: "Huynh trưởng ta là ngự mệnh thảo tặc đại tướng quân, quan nhất phẩm, tay nắm quyền cao..."

Nghe quan hàm uy vũ như vậy, Khinh Trần thấy toàn bộ sự việc có gì đó không phải, cảm giác kỳ lạ như thể mấy đời đã trôi qua.

À, không sai, đã qua mấy đời rồi...

Người nọ cười như không cười, kèm theo vài phần chế nhạo bảo: "Quan nhất phẩm, tay nắm quyền cao? Vậy thì thật không dễ dàng. Coi quản một mẫu, ba phần đất, tự mình lập tiểu hoàng đế ba tuổi, tự mình khắc ấn vua, tự mình phong tướng quân cho mình, chắc cũng tự mình dựng lên cả thánh chỉ..."

Tiêu Hiểu Nguyệt mặt đỏ lên, vừa thẹn vừa giận: "Không được lấy đám người kia so với huynh trưởng ta! Huynh trưởng ta lập vua mới, là huyết mạch hoàng gia thật! Kinh thành thất thủ, phế vua bị điên, nếu không lập hoàng thượng, quân vị bất chính, dựa vào cái gì mà kêu gọi thiên hạ anh hùng? Ngày đó người Tần lấy mệnh lệnh của hoàng đế bị điên mà triệu chư quân vào kinh, tướng lĩnh khắp nơi, làm thế nào thoái thác? Huynh trưởng ta quyết đoán kịp thời, cung phụng bảo vệ đất đai hoàng tộc vì vua, vậy còn không phải vì đại cục?"

Khinh Trần trên mặt vẫn y nguyên dáng cười khiến Tiêu Hiểu Nguyệt nhìn phải phát cáu: "Đương nhiên là vì đại cục. Chỉ tiếc rằng huyết mạch hoàng thất tuy rằng suy bại, nhưng tốt xấu gì vẫn còn lại mấy người. Những tướng lĩnh một lòng vì đại cục suy nghĩ, khắp nơi không thiếu. Cho nên, mọi người dù cho có lập hoàng đế, người Tần đánh hay không đánh cũng chẳng sao cả, ở trong nước khẩn trương tranh luận xem ai là người chính thống mới là quan trọng nhất".

Tiêu Hiểu Nguyệt từ trước đến nay xem gia môn là quang vinh, trước mắt mình nam tử này lại hết lần này tới lần khác đem huynh trưởng ra nói này nói nọ, nàng tức giận trong lòng, bất chấp mọi thứ, chỉ muốn to mồm tranh cãi:

"Cái thứ chỉ thấy lợi ích trước mắt, sao có thể đánh đồng cùng huynh trưởng ta? Lũ hèn nhát đó gặp phải cờ lệnh quân Tần liền dỏng tai nghe ngóng rồi chuồn mất, huynh trưởng ta từng cùng người Tần giao thủ, vì chống trả người Tần mà đổ mồ hôi và máu! Huynh trưởng ta là trọng thần chi quốc, tay nắm trọng binh, huynh ấy từng đi theo Phương Hầu kháng Tần nhiều năm, là đệ tử đắc ý của Phương Hầu..."

"Đệ tử của... Phương Hầu?" Nam tử trước mặt vẻ mặt càng cổ quái: “Theo ta biết, Tiêu đại tướng quân so với Khinh Trần còn lớn hơn vài tuổi nữa."

"Ngươi đúng là đồ vô lễ, sao dám gọi thẳng tên Phương Hầu? "Tiêu Hiểu Nguyệt mắng một tiếng rõ to: "Trước giờ là người lạc quan, Phương Hầu mặc dù trẻ tuổi, nhưng lo liệu việc quân mấy năm, trên dưới quốc gia có tướng lĩnh nào không phục ngài? Phương Hầu dù chưa chính thức thu nhận đệ tử, nhưng khi đó huynh ấy từng đi theo dưới trướng ngài, được ngài chỉ bảo cách làm tướng lĩnh, hiện tại đều tự nhận là đệ tử Phương môn, luôn cho rằng đấy là vinh quang! Ngươi là kẻ tầm thường, làm sao có thể hiểu được Phương hầu phong thái hào hoa phong nhã, khí độ ý chí thế nào..."

Nói đến nhân vật huyền thoại như vậy, nàng không tự chủ được lộ ra vẻ say mê khâm phục.

"Khí độ... ý chí?? "

Khinh Trần từ lúc trở lại tiểu lâu, cũng chẳng muốn đi điều tra về mình và bản ghi chép liên quan đến mình. Lần này vào đời, lại bí mật đi lại ở chốn hoang dã. Mặc dù ở chỗ bế tắc nhưng với kiến thức và tài trí của mình, theo tin tức mà Triệu Vong Trần nói cho biết, trong tin tức, cũng có thể suy đoán tình hình chung của thiên hạ được chín mười phần. Nhưng mà, đối với "sự nổi danh" "sau khi chết " của mình, người này từ trước đến nay chưa từng quan tâm qua. Giờ phút này bỗng nhiên đối mặt, cái mùi vị trắc trở, phiền muộn này không biết phải nói thế nào.

Người không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng, ngữ khí cực không vui, cực bất mãn .

Triệu Vong Trần đứng yên bên cạnh cẩn thận liếc nhìn người này một cái, nghĩ thầm rằng hay là Phương công tử và nhân vật huyền thoại kia có chuyện gì không hay.

"Ngươi có ý gì?" Tiêu Hiểu Nguyệt mặt biến sắc, nắm chặt đoản kiếm. Nàng mặc dù chưa từng gặp qua Phương Khinh Trần, nhưng nghe huynh trưởng nhà mình nói qua vô số nào là Phương Hầu thế nào, Phương Hầu ra sao, tâm hồn thiếu nữ, liền cũng xem huyền thoại kia là thần tượng, quyết không dung người nào dám sỉ nhục người ta một chữ nửa câu.

Triệu Vong Trần thấy công tử dường như nhắm mắt suy tư, nghỉ ngơi, không thèm đếm xỉa tới vị đại tiểu thư này, trong lòng than khổ. Hắn sợ cô nương này nhất thời tính khí kiêu căng phát tác nhào lên, sau đó nếu có chuyện không hay xảy ra, thì không tốt lắm. Muốn mở miệng nhắc nhở nàng rằng phía sau còn có người đuổi cô kìa, cô còn ngu ngốc ở nơi này đứng đực ra đó, chờ người ta đến bắt sao? Không bằng chạy nhanh tới chỗ khác đi... Lời nói đã đến miệng, nhìn qua Phương công tử, rồi lại nuốt xuống.

Phương công tử này không thể ngờ được, nếu đã nghĩ tới, sao hắn lại không nói ra, tất nhiên là có đạo lý của hắn. Không biết công tử cuối cùng là tính toán ra sao. Ai da, vị cô nương này, cô tự cầu phúc cho chính mình đi.

Nghĩ đến đây, hắn thầm nói lời tạ lỗi, từ phía sau công tử tiến lên phía trước hai bước, trong lúc ấy cố ý vô tình che một nửa cô gái này và công tử, rồi chuyển hướng sang đề tài khác: "Nếu Tiêu Tướng quân là đệ tử Phương Hầu, Trác Tướng quân cũng là truyền nhân của Phương hầu, ông ta ở trong quân cúng bái linh vị Phương Hầu, vì sao hai người bọn họ lại muốn đánh nhau?".

Tiêu Hiểu Nguyệt giận dữ nói: "Hai nhà chúng tôi vốn là thân giao, ông ta và huynh trưởng ta lại cùng ở dưới trướng Phương hầu nhiều năm. Thế nhưng, huynh trưởng ta lập tân quân, ông ta lại không niệm tình hai nhà có ân nghĩa, coi nhẹ quốc gia đại cục, truyền hịch thiên hạ, nói nên vì Phương Hầu trả thù, không chịu xưng Sở thần, lại tố cáo huynh trưởng ta tự ý lập ngụy đế, danh phận bất chính! Không chịu cùng huynh trưởng ta chống đỡ tân triều đã không nói, còn kêu gọi thiên hạ thảo phạt huynh trưởng ta..."

Nói đến đoạn thương tâm, Tiêu Hiểu Nguyệt rơi nước mắt, nói không nên lời được nữa.

Triệu Vong Trần gãi gãi đầu.

Nói đoạn: "Nghe nói Phương Hầu gia là do Sở vương bức tử, Trác Tướng quân vì Phương Hầu nên biểu đạt có phần hơi cảm tính..."

Lời còn chưa dứt, chợt nghe phía sau chủ nhân thấp thoáng tiếng cười. Cô gái trước mặt lạnh lùng cười nói: "Cảm tính cái quái gì, chẳng qua là muốn tranh thủ kiếm danh phận đại nghĩa mà thôi. Phương Hầu năm đó trước khi về kinh, đã từng bao lần giao phó, toàn bộ tướng lĩnh bảo vệ quốc gia, bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không thể thất trách, không thể oán hận triều đình. Ông ta ngay cả nguyện vọng cuối cùng của Phương Hầu cũng không tôn trọng, có đúng là thật lòng thật dạ vì ngài báo thù không?"

Tiêu Hiểu Nguyệt càng nói càng giận dữ: "Ông ta bất quá ỷ trong tay thế lực mạnh mẽ, không chịu khuất phục xưng thần, lấy cái chết của Phương Hầu để ổng làm thần giữ cửa mà thôi! Đại ca của ta nói, đừng nhìn ông ta mỗi ngày ở trong quân cúng bái bài vị Phương Hầu, rồi tới sinh thần, ngày giỗ của Phương Hầu ra trước toàn quân mà kêu gào, khóc lóc, nếu mà Phương Hầu dưới suối vàng biết được, hiển linh vào mộng, ông ta thế nào cũng sẽ bị dọa đến mức không dám đi ngủ..."

"Không thể nào?" Triệu Vong Trần khó có thể tin nổi.

"Hừ." Tiêu Hiểu Nguyệt tức giận nói: "Ông ta bây giờ chuyện đã làm cũng đã làm rồi, có điểm nào xứng làm truyền nhân anh hùng cái thế của Phương Hầu? Dưỡng da hổ dựng cờ lớn (*Lạp hổ bì tố đại kỳ: nghĩa là mượn danh thứ gì đó để đánh bóng mình, ý THN là Trác tướng quân dùng tên tuổi của Phương Hầu để nâng cao thế lực mình*), tên tuổi anh hùng của Phương Hầu đã thành cái bàn đạp bằng đá để ông ta chùi chân..."

"Đủ rồi." Nam tử thản nhiên mở lời, ngữ khí cũng không hề nặng, nhưng đủ để cho oán khí ngút trời của Tiêu Hiểu Nguyệt bị sửng sốt mà im bặt.

Dùng chiêu bài Phương Khinh Trần và lập hoàng đế bù nhìn thì cũng đều như nhau mà thôi, không nói tới quang minh chính đại, cũng không có gì đáng chỉ trích. Cô một khi đã không cảm thấy được huynh trưởng của mình có điều gì không phải, thì cũng không nên miệng lưỡi không xương, tùy ý công kích người khác".

Là con người ai cũng đều có tạp niệm tư lợi, muốn bản thân tranh thủ nhiều lợi ích nhất.. Trong tay nắm quyền lực càng lớn, trong lòng ắt càng sinh nhiều dục vọng.

Cho nên, đều rất bình thường. Mọi thứ hết thảy đều bình thường.

Phương Khinh Trần giọng nói lãnh đạm, kèm theo chút gì đó nhạt nhẽo, chán ngán vì không còn hứng thú nữa.

Tiêu Hiểu Nguyệt lại càng tiếp tục nói: "Đây không phải là công kích, là nói sự thật mà thôi. Nếu như Phương Hầu sống lại, cực kỳ khẩn trương, cực kỳ muốn mưu hại Phương Hầu, chỉ sợ sẽ là ông ta!".

"Nếu huynh trưởng cô lập tiểu hoàng đế kia là kẻ thông minh lanh lợi, với chính vụ nghe một mà hiểu trăm, vậy cực kỳ khẩn trương, cực kỳ muốn người kia chết sẽ là ai?" Khẩu khí trong giọng nói hàm chứa ý mỉa mai, vừa nói xong Tiêu Hiểu Nguyệt lập tức mặt mày tái xanh.

Triệu Vong Trần cũng chưa từng thấy Phương công tử bực bội qua, lúc này nghe Phương công tử ngữ khí càng lúc càng không có thiện cảm, trong lòng có chút sợ hãi ẩn chứa. Vội vã chuyển hướng đề tài: "Nếu Trác Lăng Vân và Tiêu Tướng quân đã là đối thủ rồi, Tiêu tiểu thư làm thế nào lại ở chỗ này?"

"Ta..." Tiêu Hiểu Nguyệt mới vừa cứng rắn không bao lâu nước mắt lại từ từ muốn rơi, cúi đầu, không nói nên lời.

"Còn có thể vì cái gì? Tiểu thư xinh đẹp, tôn quý, đương nhiên là cho rằng, trời đất bao la, gia sự là quan trọng nhất. Ca ca muốn cùng người thân của kẻ trong lòng mình đánh nhau, đại tiểu thư phải cư xử như thế nào đây? Khuyên không được ca ca, đành phải đi tìm người trong lòng. Tiểu thư nhất định cảm thấy rằng mình tình sâu nghĩa nặng, yêu chàng thì tất nhiên chàng với nàng cũng thế, vì tình mà si, chỉ tiếc..."

Nghe lời nói thê lương như vậy, Triệu Vong Trần có chút bất an. Tiêu Hiểu Nguyệt tính tình kiêu căng thế, nghe người ta mỉa mai thế, cũng không hề thẹn quá hoá giận, ngược lại còn cao giọng khóc lớn: "Ta chỉ muốn nhờ chàng ta đi khuyên nhủ anh họ chàng, hai nhà không nên đánh nhau, sai chỗ nào? Ta toàn tâm toàn ý, thầm mong tất cả mọi người đều tốt đẹp, thầm mong đừng có ai chết nữa, vậy có gì sai? Ta vì nhà bọn họ, mà cùng đại ca làm ầm làm ĩ bao nhiêu, ca ca thương yêu ta như thế, lần đầu tiên động thủ đánh ta, đánh ta một bạt tai, còn đem ta nhốt lại! Ta từ trong nhà trốn ra, nghìn dặm, vạn dặm mà tìm đến chàng, ta vì cái gì chứ? Ta chỉ nghĩ, chàng có thể khuyên Trác Lăng Vân được, mà lỡ như khuyên không được, ta và chàng cùng nhau lặng lẽ ra đi, ta không màng làm tiểu thư, chàng không làm thiếu gia, mặc kệ tương lai ai được thiên hạ, ai nắm quyền, chúng ta miễn được ở bên nhau là tốt rồi, ta có gì là sai... Chàng đã không chịu giúp ta, không chịu theo ta thì thôi đi, vì sao còn muốn bắt ta lại uy hiếp đại ca của ta, chàng làm sao có thể nhẫn tâm, độc ác đến như vậy..."

Nữ tử si tình bị đàn ông phụ tình, cô gái xinh đẹp như thế mà khóc lóc như lê hoa đái vũ (*khóc như hoa lê vương đầy những giọt nước mưa*). Triệu Vong Trần suýt nữa là cùng với nàng ra sức mắng nam nhân kia, thấy Phương công tử vẫn nghiêm nghị, đối xử lạnh nhạt, sắc mặt không đổi.

Có gì sai đâu, chẳng qua là xem tình yêu của mình quá to tát, quá nặng nề, mù mờ không hiểu đạo lí đối nhân xử thế biến động bất ngờ.

Có gì sai đâu, chẳng qua là không thể tưởng được, tình yêu của nữ nhân với nam nhân, với nam nhân còn hoài bão phía trước, việc khác đều xem là nhỏ nhặt không đáng kể.

Có gì sai đâu, chẳng quá vì được cưng chiều, được che chở, được quan tâm, chăm sóc quen rồi. Chưa bao giờ hiểu, vốn dĩ thế giới này không phải chỉ xoay quanh mỗi mình mình. Vốn dĩ có rất nhiều chuyện, không phải mình làm nũng, khóc lóc hai ba tiếng, là có thể giành được, cầu được.

Rõ ràng biết thế cục đã đi đến bước đường này, lại còn trốn nhà chạy đến chỗ địch, toàn tâm toàn ý ở nơi kia, lúc nhung nhớ tư tình, yêu đương ngọt ngào, không biết nàng có nhất thời nửa khắc nghĩ tới huynh trưởng nhà mình lập trường, hoàn cảnh lúng túng, khó xử như thế nào hay chăng.

Thà trách cứ người khác vô tình, không bằng oán chính mình ngây thơ khờ khạo.