Phượng Vu Cửu Thiên
Hồ ca đồng nhân
Trình bày: Aki A Kiệt ft. Tiểu Khúc Nhi
Bài này clip gốc do Hita hát, do ta thích giọng nam nên lồng bản do Aki A Kiệt và Tiểu Khúc Nhi hát.
---------------
Thiệt kinh dị, căng mắt ra nhìn mấy dòng thoại chạy như ngựa phi nước đại muốn điên luôn, đã vậy chả có tiếng khỉ gì vừa time vừa nhìn màn hình căn chỉnh muốn hộc máo.... Các nàng gáng pause mà đọc đi =))))))) (có ~5 phút thôi mà 127 dòng trong aegisub khiếp =]])
Tình hình là đạo diễn hết tiền nên đành phải chèn ép, bóc lột sức lao động diễn viên cho bạn diễn hết 4 vai luôn cho đỡ tốn kinh phí, đây gọi là tự kỷ level bá đạo =))))))))
Làm xong clip này vừa hại não vừa hại thân (lông tóc dựng đứng vì độ sến súa đó mà) chấm đc mỗi bạn Ngôn thì bạn tèo =)) (mà thật sự thì ta chưa đọc truyện, có tèo giống vậy ko?) =)))
Copy chữ vô bài lại thôi cũng mệt hổng hiểu sao lúc sub kiên nhẫn ngồi gõ nổi hết mớ này =)))
---------------
- Giang sơn thiên hạ tráng lệ, ta cùng ngươi chung hưởng. Thế gian khoái sự oanh liệt, ta cùng ngươi phân thưởng. Duy chỉ có nạn kiếp tai ương, ta một mình cáng đáng.
- Ta sẽ không quên. Cho dù có trở thành quân chủ của 11 nước, ngươi vẫn là Dung Điềm của ta. Cho dù quốc vong binh bại, ngươi vẫn là Dung Điềm của ta. Cũng như ta, vĩnh viễn đều là Phượng Minh của ngươi.
- Đây là nơi nào, ngươi đã cứu ta sao?
- Thiên hạ tuy lớn, chỉ có một Phượng Minh.
- Tây Lôi quốc Phượng Minh bái kiến Ly vương điện hạ. - Phượng Minh...
- Phượng Minh lần này đến là vì hòa bình tương giao của hai nước mà đến. - Ta phải có được hắn.
- Từ lâu đã nghe nói Tây Lôi Minh vương không chỉ có bề ngoài tuấn mỹ. Mà còn có đầu óc trí tuệ. - Ly vương quá khen.
- Phượng Minh ngươi chính là của bổn vương.
- Phượng Minh hôm nay ta dẫn ngươi đi cưỡi ngựa. - NO problem (Không thành vấn đề).
- Phượng Minh dựa theo kiến nghị của ngươi, hoang thảo đều biến thành ruộng bậc thang. - Ngươi từ đâu mà học được việc này?. - Ta... ta không nói cho ngươi.
- Đại vương sai ta đi ngăn quân cứu viện của Tây Lôi Minh vương. Phải khiến cho Tây Lôi quân đội của hắn người vây hiểm cảnh.
- Nếu là Phượng Minh muốn ta vứt bỏ giang sơn. Tây Lôi vương triều dâng ngươi thì cũng có sao.
- Không cần phải làm tổn thương Phượng Minh của ta. Ngươi có được hắn thì không được làm tổn thương hắn.
- Cho dù mai sau trắc trở trùng trùng, Phượng Minh cũng tuyệt không hối hận đã đến thời đại này, tuyệt không hối hận đã gặp được Dung Điềm.
- Cho dù mai sau nạn kiếp trùng trùng, Dung Điềm ta một mình cáng đáng, Phượng Minh, ta sẽ không để ngươi phải hối hận.
- Trận chiến đầu tiên bổn vương đã thắng rồi, Phượng Minh của ta ngươi đang ở nơi nào?
- Dư Lãng ta lệnh cho ngươi đi đánh cắp bố trận đồ quân sự của Tây Lôi. Chỉ được thành không được bại.
- Dung Điềm ta sẽ giúp ngươi đoạt thiên hạ này.
- Có chiến lược này ta đánh tất thắng.
- Dung Điềm, ta sẽ khiến ngươi đạt được mảnh đất rộng lớn trong lịch sử, là quân vương hạnh phúc nhất. - Phượng Minh ta đã là quân vương hạnh phúc nhất rồi.
- Bổn vương... thua rồi... - Nếu ngươi chịu uống độc dược tự vẫn mà chết, ta có thể thả Phượng Minh của ngươi.
- Chỉ cần có một chút hy vọng cứu được ngươi, dù chỉ kẻ ngốc mới làm ra cái hành vi tự sát này, ta cũng sẽ không chút do dự mà làm. Sinh sinh tử tử, chẳng qua chỉ thế mà thôi.
- Mặc dù ta ghét cay ghét đắng sự hy sinh cam nguyện của ngươi, nhưng vì nụ cười của ngươi, ta sẽ bảo vệ bản thân thật tốt. Nếu sinh mệnh của ta không thể vì ngươi mà ký thác, vậy thì, sinh mệnh của ta sẽ thuộc về Tây Lôi, mảnh đất ngươi nặng tình yêu thương chiếm giữ.
Nửa năm sau Tây Lôi vương bệnh không thuyên giảm. Minh vương thay mặt Dung vương thảo phạt Ly quốc.
- Từ nay về sau ta bị thương sẽ luôn có ngươi ở bên, ngươi bị thương sẽ có ta ở bên. Dung Điềm, phía sau ngươi, luôn có ta để dựa vào.
- Bổn vương tuyệt đối không dễ dàng nói thua.
- Ly vương nếu chịu đầu hàng Tây Lôi quốc sẽ thiện đãi Ly vương.
- Nhược Ngôn cả đời chưa từng giao vận mệnh vào trong tay hắn. Dù có chết ta cũng muốn chết trên đất thổ của Ly quốc.
- Ta... thua rồi... Chỉ là Phượng Minh, ta chưa từng hối hận đã yêu ngươi. chưa bao giờ...
- Dung Điềm của ta nên đứng trên núi cao nhìn khắp chúng sinh. Đủ tư cách chỉ thiên cười nhạo. Tin tưởng ngươi nhất định có thể khiến thiên hạ thái bình không còn chiến tranh.
- Nếu có ngươi ở bên cạnh, ta đương nhiên túc trí đa mưu, là Dung Điềm nhìn xa trông rộng. Nếu không thấy ngươi ở trước mắt, ta cũng chỉ là Dung Điềm của Phượng Minh mà thôi.
- Dung Điềm, ta đã trở về rồi...
---------------
Nước hờ hững trôi, con sông dưới trăng lấp lánh ánh bạc
Trời xanh bao la, dương liễu nghìn nhánh quấn quýt
Nhớ khi xưa, phượng hoàng non buổi đầu lạc bước đến bên quân vương
Cười than thầm, sơn hà vạn dặm vì người mà lay chuyển
Nước hờ hững trôi, con sông dưới trăng lấp lánh ánh bạc
Trời xanh bao la, dương liễu nghìn nhánh quấn quýt
Nhớ khi xưa, phượng hoàng non buổi đầu lạc bước đến bên quân vương
Cười than thầm, sơn hà vạn dặm vì người mà lay chuyển
Hương hoa mai ẩn ẩn, đông lôi kinh động
Hạnh phúc ấm nồng, phong tỏa con tim
Thúc ngựa đôi bước, cỏ hoang đã hóa bậc thang
Hiểm nguy kề cận, nước xiết chảy vội
Nắm lấy đôi tay, ngạo nghễ kiến xây
Ánh tà dương trên núi xa, bóng guồng nước phản chiếu nơi khe suối
Chiến tranh nổ ra, thuyền chìm man mác, ngọn lửa đố kị cháy bừng
Mộng vừa tỉnh, nước chảy hoa rơi
Chấp nhất mê muội, giang sơn vạn lý đều khinh thường vứt bỏ
Khuynh tâm* khắc ghi suốt kiếp này, đồng lòng hứa hẹn không chia ly
Gió mây hiển hiện, vấn trời xanh
Phù trợ thống nhất thiên hạ, đời đời phồn hoa chỉ vì một ý cười người
Kính thảo* lả lướt, biển đêm tĩnh lặng
Hai bờ cát sáng, ngón tay rỉ nước
Tiêu ngọc hòa cùng lãnh khúc, nỗi nhớ thầm ký gửi ánh trăng
Hoa bất tận, trăng vô cùng, đôi tâm hồn đồng điệu
Gió cuồng ngạo, lẳng lặng điềm đạm nhìn nhau trao ý tình dạt dào
Mong lòng quân thấu lòng mình, phù hoa chỉ là hư vô
Hồi ức nặng trĩu, cả đời này nguyện làm bồ thảo* đong đưa cùng gió thu
Chiến tranh nổ ra, thuyền chìm man mác, ngọn lửa đố kị cháy bừng
Mộng vừa tỉnh, nước chảy hoa rơi
Chấp nhất mê muội, giang sơn vạn lý đều khinh thường vứt bỏ
Khuynh tâm* khắc ghi suốt kiếp này, đồng lòng hứa hẹn không chia ly
Hoa bất tận, trăng vô cùng, đôi tâm hồn đồng điệu
Gió cuồng ngạo, lẳng lặng điềm đạm nhìn nhau trao ý tình dạt dào
Mong lòng quân thấu lòng mình, phù hoa chỉ là hư vô
Hồi ức nặng trĩu, cả đời này nguyện làm bồ thảo* đong đưa cùng gió thu
---------------
* Kính thảo: cỏ cứng.
* Bồ thảo: cây lác
* Khuynh tâm: thương yêu, xiêu lòng, ngưỡng mộ một lòng hướng về ai đó,